Trong làn sương khói hiện ra một người mặc đồ cổ trang, không rõ là quan phục của triều đại nào, đầu đội chiếc mũ giữ ấm, tay cầm phất trần, dáng vẻ quan lại chẳng ra quan lại, đạo sĩ chẳng ra đạo sĩ, biểu cảm vừa nghiêm túc lại vừa pha lẫn đôi chút khôi hài.
“Tôi tới rồi đây, tới rồi đây, vừa rồi trên đường đi gặp phải một con gà cảnh nhãi nhép bị lạc đường nên tôi tiễn nó một đoạn đường, thành ra tới muộn, ngại quá đi!”
“Tôi cóc tin ông đâu!”, sư phụ Vinh mắng: “Ông mà tới chậm một bước nữa là tôi ngủm củ tỏi rồi!”
Hoàng Đại Sơn trợn trừng mắt: “Hai mươi năm trước, nếu như bà Cung mà tới chậm một bước thì tôi cũng chết rồi!”
Sư phụ Vinh bị vặc lại, không nói được gì.
Bayar giật mình vì luồng khói vàng bỗng nhiên xuất hiện, ông ta lùi lại mấy bước, hỏi: “Ông là ai?”
“Ai ư? Nhìn mà không biết à?”, Hoàng Đại Sơn cầm cây phất trần phủi phủi bộ quần áo đang mặc: “Nhìn cách ăn mặc của tôi là đủ biết rồi, tôi mới là thần tiên đích thực được người đời cung phụng, ông chỉ là một kẻ giả mạo mà thôi. Kẻ phàm trần nhỏ nhoi kia, mau đầu hàng đi, ông không đánh thắng nổi thần tiên đích thực đâu”.
Nghe thấy mấy chữ “kẻ phàm trần nhỏ nhoi”, sư phụ Vinh biết ngay là tên này đã tới từ lâu rồi, đưa con gà cảnh đi lạc về nhà chỉ là trò nói hươu nói vượn của ông ta.
“Mẹ kiếp, rõ ràng là ông đang trả thù tôi!”, sư phụ Vinh bực tức nói.
Hoàng Đại Sơn cười hề hề: “Vậy coi như hai chúng ta hòa nhau nhé”.
Sư phụ Vinh nghe Hoàng Đại Sơn nói như vậy thì không so đo với ông ta nữa, bò dậy khỏi mặt đất, đứng dẹp qua một bên.
Hoàng Đại Sơn nhìn Bayar, cười hì hì nói: “Tiểu vu sư, đầu hàng hay là đánh với tôi đây, nói cho ông biết, đầu hàng là thua một nửa rồi nha!”
Bayar sững sờ: “Thua một nửa là sao?”
“Thua một nửa nghĩa là tôi tha cho ông một mạng, ông dập đầu nhận lỗi với tôi, tốt nhất là mang hai con gà mái mơ tới đây cho tôi, ừm, nghe nói ở thảo nguyên của các ông có loại gà rừng rất đẹp...”
Bayar giận dữ: “Ông nằm mơ!”
Nói rồi, hai tay ông ta run lên, miệng niệm rì rầm một đoạn chú ngữ.
Gió lạnh chợt nổi lên, một chiếc bóng màu tím sẫm loang ra dưới chân Bayar.
Bayar chỉ tay một phát, một lá cờ trên tế đàn sau lưng bay lên, bay phấp phới trong gió.
Chú văn trên lá cờ tỏa ra ánh sáng màu máu, tiếng vù vù rít lên giữa trời tựa như tiếng ngàn vạn quỷ hồn rên rỉ.
Lá cờ máu tựa như thác nước lao về phía Hoàng Đại Sơn.
Hoàng Đại Sơn phẩy cây phất trần trong tay, một luồng khói vàng dâng lên, bao lấy thác nước màu máu kia.
Khuôn mặt bôi đầy thuốc màu của Bayar lộ vẻ giật mình kinh ngạc.
Ông ta kêu lên một tiếng kỳ dị đầy hung dữ, trong tay bỗng xuất hiện một chiếc sừng trâu, ông ta đưa sừng trâu lên miệng thổi.
U u u.
Tiếng tù và vang lên, toàn bộ lá cờ trên tế đàn bay lên, dàn hàng trên không trung, mây đen cuồn cuộn kéo tới che khuất mặt trời.
Trời trở tối, chú văn màu máu lấp lánh trong những đám mây hóa thành những tia chớp màu đỏ chằng chịt.
Bốn phía xung quanh tường nhà bỗng xuất hiện rất nhiều bóng đen, có bóng leo lên đầu tường, có bóng trôi nổi giữa không trung.
Sư phụ Vinh trông thấy cảnh tượng này, không khỏi hít sâu một hơi.
Vu sư này quả nhiên vô pháp vô thiên, dám sử dụng cả thuật chiêu hồn, gọi toàn bộ cô hồn dã quỷ xung quanh tới đây.
Điều càng bất ngờ hơn nữa là, tuy nơi này là ngoại ô thủ đô nhưng cũng không quá xa xôi, lấy đâu ra nhiều cô hồn dã quỷ như vậy chứ?
Những bóng ma trôi nổi, gió lạnh thổi từng cơn.
Bayar bỏ cây tù và xuống, tung người nhảy lên tế đàn, giật tấm vải vàng xuống.
Đằng sau tấm vải vàng là một chiếc trống lớn, Bayar cầm dùi trống, gõ mạnh vào mặt trống.
“Thùng” một tiếng, trên trời rẹt rẹt tiếng sét, một tia chớp màu đỏ xé toạc tầng mây, bổ xuống, đánh về phía Hoàng Đại Sơn.
Cảnh tượng rung chuyển đất trời này khiến ai nhìn thấy cũng giật mình, ớn lạnh.