Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì anh ta từng làm việc cho Lý Dục Thần nên anh Thái và Mã Sơn cũng không chấp anh ta.

Nhưng anh ta không ngờ được rằng có một ngày đàn em của mình lại thực sự đắc tội cậu Lý.

Hoàng Tam quỳ dưới đất, run lẩy bẩy, quay đầu lại nhìn, thấy A Đông vẫn còn đứng ngẩn người như một thằng đần bèn hậm hực xoay người lại, bò về phía đó, quét chân một cái, làm A Đông ngã xuống đất, sau đó nhấn đầu A Đông xuống đất, nói:

“Cậu Lý, thằng ranh này có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin anh bớt giận, để tôi đánh què cẳng anh ta!”

A Đông sợ run rẩy, xin tha: “Ông Tam tha mạng!”

Hoàng Tam cả giận nói: “Cậu xin tôi cũng chẳng ích gì hết! Hừ, cậu đắc tội cậu Lý thì chớ trách tôi vô tình!”

“Ông Tam, xin tha mạng! Cậu Lý, xin tha mạng!”, A Đông gào khóc.

“Được rồi, Hoàng Tam, anh giỏi lắm, anh định giết người xong bắt tôi phải cõng tiếng xấu đúng không?”, Lý Dục Thần nói.

Hoàng Tam vội vàng buông A Đông ra, lồm cồm đứng dậy, chạy lại chỗ Lý Dục Thần, nói: “Cậu Lý, ý tôi không phải vậy! Tôi thật đáng chết!”

Nói rồi anh ta bắt đầu vả miệng mình.

“Tôi đáng chết! Tôi khốn nạn! Tôi nói bậy!...”

Hoàng Tam vừa tát vừa nhìn trộm Lý Dục Thần, thấy anh không bảo mình dừng lại, trong lòng anh ta lạnh toát, trái ngược hẳn với bên má bị anh ta tát nóng bừng.

“Tát, tát tiếp đi!”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Nếu anh không nói rõ chuyện ở đây ra cho tôi thì cứ tự tát đến chết đi”.

Má Hoàng Tam đã sưng vù nhưng anh ta không dám dừng lại.

Tiếng bốp bốp vang vọng trên đường.

Đám đàn em đứng đằng sau nhìn thôi cũng thấy đau giùm anh ta.

Trái lại, A Đông như thể không thể nén giận nổi nữa, lồm cồm đứng dậy, kêu: “Đừng đánh nữa!”

Lý Dục Thần tò mò nhìn anh ta, không biết anh ta muốn làm gì.

Hoàng Tam ngừng tay, kinh ngạc nhìn A Đông, trong lòng không khỏi sợ hãi, sợ anh ta lại nói ra câu gì không nên nói.

A Đông nói: “Là lỗi của tôi, là tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, tôi đắc tội cậu Lý. Cậu Lý muốn chém giết, muốn róc thịt thì cứ lôi tôi ra mà xử, chuyện này không liên quan gì tới ông Tam cả!”

Lời này của anh ta khiến Hoàng Tam ngẩn người.

Hoàng Tam không ngờ chàng trai trẻ này lại có nghĩa khí như vậy, sẵn sàng đứng ra nói đỡ cho mình.

Lý Dục Thần cũng ngạc nhiên, anh hỏi: “Lôi cậu ra ư? Cậu không sợ chết à?”

“Sợ!”, A Đông nói: “Nhưng đây là lỗi của tôi, tôi chỉ là hạng tôm tép thôi, cậu Lý muốn giết thì cứ giết đi, dù sao tôi cũng không có bố mẹ, không có gì phải bận tâm. Ông Tam, sau khi tôi chết, phiền ông chăm sóc cho A Tây nhà tôi”.

“A Tây?”, Hoàng Tam sửng sốt.

“A Tây là con chó hoang tôi nuôi, nó cũng không có bố mẹ, lúc tôi nhặt được nó ngoài đường, nó đã ốm gần chết, tôi thấy nó tội nghiệp nên đem về nuôi. Tôi tên là A Đông nên đặt tên cho nó là A Tây. Trước đây người ta thường mắng tôi chẳng phải là đông tây gì, vậy thì giờ có A Tây nữa là đủ bộ rồi”.

“Mẹ kiếp, đã là lúc nào rồi còn lo cho một con chó!”, Hoàng Tam mắng.

Lý Dục Thần không ngờ chẳng những A Đông là người có nghĩa khí mà còn rất thú vị. Giọng điệu trách trời bất công của A Đông khi nói tới chuyện bản thân không có bố mẹ khiến Lý Dục Thần xúc động.

Anh muốn tìm hiểu thử A Đông một chút xem sao.

“Cậu thật sự không sợ chết à?”

Lúc nói tới chữ chết, Lý Dục Thần sử dụng pháp chú hư không, anh vừa dứt lời là hơi lạnh lập tức ngưng tụ lại, hơi thở chết chóc tỏa ra xung quanh.

Pháp chú này đánh thẳng vào lòng người, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ sợ vỡ mật, lập tức quỳ xuống xin tha.

Ngay cả Hoàng Tam và đám đàn em của anh ta cũng đều run lẩy bẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK