Trương Diễm Diễm liền gọi điện thoại cho anh Siêu, nhưng vừa nói vài câu đã bị anh Siêu tắt máy.
Sắc mặt Trương Diễm Diễm rất khó coi.
“Làm sao vậy?”, Mã Sơn hỏi.
“Là Tống Tử Kiều", Trương Diễm Diễm nói.
“Tống Tử Kiều là ai?”
“Con trai của ông chủ tập đoàn Bích Dã Tống Tùng Minh, làm bất động sản. Tống Tử Kiều muốn mua khu phố này để xây dựng lại lần nữa, nhưng mà điều kiện quy hoạch mà hắn ta đưa ra quá kém, rất nhiều hộ dân ở đây đều không đồng ý, mọi người liền cùng nhau chống
lại. Tôi cũng tham dự. Không nghĩ tới hắn ta sẽ dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này”.
Mã Sơn nhíu mày.
Nếu chỉ là đám côn đồ bình thường thì rất đơn giản, cho dù có bao nhiêu người đến, đánh gục tất cả là được.
Nhưng việc này liên quan đến quy hoạch, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
“Không ngờ ngay ngày đầu tiên chúng ta đã gặp phải loại chuyện này", Trương Diễm Diễm xấu hổ nói, “Mã Sơn, anh đi đi, em không muốn gây phiền toái cho anh”.
“Phiền toái đã có rồi”, Mã Sơn nói, “Em cảm thấy anh có thể đi được sao?”
“Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi?”, Trương Diễm Diễm nói.
Mã Sơn nói: “Em tránh được mùng một, nhưng có thể tránh được mười lăm sao?”
“Cùng lắm thì đồng ý điều kiện của bọn hợ', Trương Diễm Diễm nhìn thoáng qua quán nhỏ do chính mình tỉ mỉ thiết kế và trang trí, khẽ thở dài.
“Chỉ sợ đã chậm", Mã Sơn nhìn chằm chằm cửa nói.
Một chiếc xe van dừng lại ở một chỗ cách ngoài cửa không xa, có người xuống khỏi xe.
Những người này cũng không lập tức tiến vào, mà đứng ở nơi đó, hiển nhiên còn đang chờ người khác.
“Tập đoàn Bích Dã này có thực lực thế nào? Ở Tiền Đường có so với được với nhà họ Cao, nhà họ Viên không?”, Mã Sơn hỏi.
Trương Diễm Diễm nhìn Mã Sơn như nhìn quái vật: “Sao có thể, nhà họ Cao nhà họ Viên đều là gia tộc lớn số một số hai Tiền Đường, tuỳ tiện chọn một xí nghiệp. dưới tay bọn họ cũng đều mạnh hơn tập đoàn Bích Dã. Sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Vậy thì không có việc gì", Mã Sơn mỉm cười.
Chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại ở cửa, một người trẻ tuổi mặc áo sơ mi hoa đi xuống.
Một đám người hộ tống tên mặc áo sơ mi hoa vào quán bar.
Có tổng cộng khoảng hai mươi người, trong tay đều cầm ống tuýp hoặc gậy bóng chày, một đám hung thần ác sát, khí thế vô cùng đáng sợ.
'Tên côn đồ vừa rồi bị đánh đã quấn băng gạc trên đầu, đứng bên cạnh tên mặc áo sơ mi hoa, chỉ vào Mã Sơn nói: “Chính là anh ta!”
'Tên mặc áo sơ mi hoa nhìn Mã Sơn, cười hì hì nói: “Nghe nói mày ngông cuồng lắm đúng không!”
“Cậu nói đúng, tôi rất ngông cuồng!”, Mã Sơn tựa vào quầy bar, cười hì hì nói.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên tên mặc áo sơ mi hoa nghe được có người trả lời như thế, không khỏi sửng sốt một chút, khí thế giảm đi rất nhiều.
“Cái đồ không biết sống chết, có biết đây là ai không?”, tên côn đồ đeo băng gạc trên đầu ra mặt thay chủ nhân của mình.
“Cậu ta là ai thì liên quan gì đến tôi!”, Mã Sơn khinh thường nói.
“Muốn chết!", có tên mặc áo sơ mi hoa làm chỗ dựa, tên quấn vải trắng đã to gan hơn vừa rồi, vung tay lên,
“Lên cho tao! Đánh chết nó đi.
Một đám côn đồ liền vọt lên.
Mã Sơn cười lạnh một tiếng, tùy tay với lấy một cái khăn lau rượu, quấn vài vòng quanh bàn tay, sau đó phóng qua quầy bar, đá một cái vào tên xông lên đầu tiền.
Sau đó đoạt được một cái ống tuýp, vọt vào trong đám người.
Bàn về đánh nhau, Mã Sơn lớn thế này rồi còn chưa sợ hãi bao giờ.
Thật ra anh ta cách tên mặc áo sơ mi hoa và tên quấn vải trắng rất gần, nếu là trước kia, nhất định anh ta sẽ xử lý hai người này trước. Cái này gọi là muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước.
Nhưng sau khi luyện công ở Ngô Đồng Cư nhiều ngày, Mã Sơn cũng rất muốn kiểm tra hiệu quả một chút.
Một cái ống tuýp tung bay cao thấp, máu tươi bắn ra, anh ta đánh đám người không phải đầu rơi máu chảy thì chính là gãy tay gãy chân.
Đám côn đồ này sao có thể là đối thủ của người học. cổ võ đạo chính tông như Mã Sơn, không bao lâu, hai mươi người đến đều đã bị đánh ngã, nằm trên mặt đất kêu rên.
Mã Sơn dùng lực vào cánh tay, cầm gậy đánh nhiều người như vậy, cơ thể đã sớm lên men, bàn tay cũng run rẩy.
Nhưng chỉ trong chốc lát, chẳng những tay đã hết run, cánh tay cũng không còn nhức mỏi nữa, trong cơ thể còn có một lưồng khí dào dạt chuyển động, giống như vẫn còn chưa dùng hết sức lực vậy.
Đây là chân khít
Trong lòng Mã Sơn vô cùng vui mừng, cười hì hì nhìn về phía tên mặc áo sơ mi hoa và tên quấn vải trắng.
Tên quấn vải trắng đã sớm bị dọa choáng váng, cả người run rẩy.
'Tên mặc áo sơ mi hoa có vẻ đã quen nhìn cảnh này rồi, mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng cũng miễn cưỡng coi như gặp nguy không loạn. Hắn ta nhìn Mã Sơn nói: