Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu Nhữ Thần tức giận nói: “Đại trưởng lão đến trung nguyên làm việc, sáng sớm hôm nay về đến trấn Lâm Hoang. Bây giờ, đường khẩu ở trấn Lâm Hoang của chúng tôi bị hủy, đại trưởng lão và toàn bộ đệ tử ngoại đường Âm Sơn đều mất tích. Ở nơi này, ngoại trừ Bách Hoa Cốc, còn có ai có thể làm chuyện này?”

Tạ bà bà ngẩn người, cười ha ha nói: “Miêu hộ pháp, ông cũng quá coi trọng Bách Hoa Gốc rồi. Nói một cách công tâm, chúng tôi thực sự muốn diệt đường khẩu ở trấn Lâm Hoang. của các ông, càng muốn giết Thiệu Cư Ông. Nhưng tôi tự hỏi, cũng không nắm chắc có thể làm được”.

“Hừ, nếu đường đường chính chính đấu pháp, đương nhiên các người không phải là đối thủ của đại trưởng lão. Đại trưởng lão có thần long hộ thể, thần công đầy người, kinh thiên động địa, khuyết điểm duy nhất, chính là ham mê nữ sắc…”

Miêu Nhữ Thần nhìn các cô gái tươi non trên cầu với ý xấu xa.

Công tâm mà nói, nhan sắc của các nữ đệ tử của Bách Hoa Cốc đều vô cùng xuất chúng.

Tạ Hồng Yên tức giận nói: “Lão già nhà ông! Bách Hoa Cốc chúng tôi mới khinh thường làm những chuyện như thế!”

“Tôi cũng chưa nói chuyện gì, vô đã vội vàng phủ nhận, có tính là không đánh đã khai không?”

“Ông…

Tạ Hồng Yên tức đến run lên, châm thêu hoa trong tay lóe. lên hàn quang, bay về phía Miêu Nhữ Thần.

“Hồng Yên, dừng tay!”

Tạ bà bà hét lớn, nhưng đã không kịp.

Miêu Nhữ Thần kẹp chặt châm giữa ngón tay, lướt nhẹ, một luồng lực lớn truyền đến trên dây phía sau cây châm, cơ thể Tạ Hồng Yên lập tức bay lên, giống như một dải hào quang đỏ, bay qua đầu cầu, rơi xuống bên cạnh Miêu Nhữ Thần.

Miêu Nhữ Thần vừa đưa tay, tóm chặt cổ họng của Tạ Hồng Yên, cười nói: “Cảm ơn cô đến làm con tin!”

Tạ Hồng Yên giãy dụa bất lực, tức giận nói: “Họ Miêu kia, ông thật âm hiểm!”

Miêu Nhữ Thần hét lớn với Tạ bà bà: “Lão thái bà, chúng ta một người đổi một người, thế nào? Bà thả đại trưởng lão của chúng tôi ra, tôi sẽ thả cô gái này. Nếu không, tôi sẽ đưa cô ta về Âm Sơn. Âm Sơn chúng tôi đều là đàn ông tráng kiện chưa từng thấy phụ nữ. Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không dám bảo đảm đâu!”

“Bỉ ổi! Vô liêm sỉ!…”, Tạ Hồng Yên mắng chửi.

Tạ bà bà cùng lo lắng. Vốn dĩ bà ta không sợ Miêu Nhữ Thần lắm, nơi này là Bách Hoa Cốc, có trận pháp hộ sơn hỗ trợ, bà ta tự tin chỉ cần không phải Tông Dụng Thế đến, vẫn có thể chiến một trận với Miêu Nhữ Thần.

Nhưng bây giờ Tạ Hồng Yên ở trong tay ông ta, ném chuột sợ vỡ đồ, rất khó xử.

Chẳng may ông ta đưa Tạ Hồng Yên đến Âm Sơn thật, thì đó là dê vào miệng hổ, hậu quả nghĩ cũng biết.

“Đại trưởng lão của các người thực sự không ở chỗ tôi, tôi cũng chưa từng gặp ông ta”, Tạ bà bà nói.

“Hừ, quỷ mới tin lời của bà, bà không giao người, hôm nay. tôi không những phải san bằng Bách Hoa Cốc, còn phải đưa toàn bộ đám phụ nữ các người đến Âm Sơn, cho các huynh đệ tận hưởng sung sướng!”

Miêu Nhữ Thần hằm hằm nói.

Lý Dục Thần läc đầu, dắt tay của Lam Điền, chậm rãi bước lên cầu. Cây cầu nhỏ hẹp, mấy cô gái đứng ở đó vốn đã rất chật rồi, anh vừa mới lên, lập tức vướng chân.

“Này, sao anh lại lên đây, mau lui xuống, chớ làm hỏng trận pháp!”, Bích La nói.

Lý Dục Thần vẫn không dừng chân, đã vượt qua bọn họ, đứng phía trước nhất đầu cầu.

Đám người Bích La và Huyền Nguyệt lại không có sức ngăn cản, thậm chí ngay cả anh đi đến thế nào cũng không biết.

Lý Dục Thần nhìn Miêu Nhữ Thần nói: “Ông đang tìm Thiệu Cư Ông phải không?”

Vừa nãy Miêu Nhữ Thần đã nhìn thấy Lý Dục Thần, thấy kỳ lạ tại sao trong Bách Hoa Cốc lại có đàn ông, nhưng cũng không để tâm.

“Cậu là ai?”

“Không cần biết tôi là ai, tôi nói với ông vậy, Thiệu Cư Ông đã chết rồi, do tôi giết”.

“Cậu giết ông ta?”, Miêu Nhữ Thần ngẩn người: “Không thể nào! Đại trưởng lão có pháp lực cao cường, càng có thần long hộ thể, không ai có thể giết ông ta! Nhóc thối, đừng tỏ vẻ anh hùng, ra mặt thay đám phụ nữ này, hậu quả rất thảm đấy!”

Lý Dục Thần hơi bực mình nói: “Mấy người các ông, đúng là rất ồn ào, nói rồi mà ông không tin. Nhưng tin hay không cũng không quan trọng, dù sao kết cục của ông cũng giống ông ta”.

Nói xong anh giơ tay, một đường kiếm quang bay ra từ trong bàn tay, soạt một cái bản nhanh đi, xuyên qua lồng ngực của Miêu Nhữ Thần.

Kiếm quang từ từ quay đầu, về trong tay Lý Dục Thần, biến thành một cây châm nhỏ.

Miêu Nhữ Thần trừng to đôi mắt, không thể tin nổi nhìn Lý Dục Thần, đưa tay chỉ vào anh: “Cậu… cậu là…”

Còn chưa nói hết, người đã ầm ầm đổ xuống. Tạ bà bà sợ hãi nhìn Lý Dục Thần, nhìn thấy châm trong

tay anh, kinh hãi nói: “Cậu… làm sao cậu biết châm pháp Ngữ Ương của nhà họ Tạ?”

Lý Dục Thần cười nói: “Đừng vừa nhìn thấy châm, thì nói là châm pháp của nhà họ Tạ bà”.

Tạ bà bà ngạc nhiên: “Nhưng… nhưng, thủ pháp châm hóa kiếm này, chẳng phải là cảnh giới cao nhất của châm pháp Ngũ Ương sao? Còn cả châm trong tay cậu…”

Tạ bà bà muốn nói lại ngừng.

Lúc này, người của Miêu Nhữ Thần đưa đến nhìn thấy Miêu Nhữ Thần chết đột ngột, chân tay hoảng loạn, cướp thi thể của Miêu Nhữ Thần định bỏ chạy.

Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, đối với phái Âm Sơn, anh cũng chẳng có chút lòng träc ẩn thương xót, đưa tay ra, nhãm thẳng vào đám người hoảng loạn phía trước, bỗng nắm bàn tay.

Những người này liền ầm ầm nổ tung, giữa biển hoa, chỉ còn lại một làn sương máu màu đỏ.

Một lúc sau, đã tiêu tan theo gió.

Tạ Hồng Yên đứng ở đó, nhìn quanh ngơ ngác, mất hồn như nằm mơ.

Gió mát thổi đến, mang theo hương thơm thanh mát của hoa.

Nếu không phải hoa tàn cành nát, còn có rắn trùng chết khắp đất, nói với các cô gái Bách Hoa Gốc, vừa nấy nơi này thực sự đã xảy ra cuộc chiến thảm liệt, thì họ thực sự cho răng mình bị ảo giác.

Lúc này, Lý Dục Thần đã dắt tay Lam Điền, men theo con đường nhỏ ở biển hoa đi thật xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK