Chương 5: Ninja của Đông Doanh
Chỉ một lát sau, trên đầu ông lão bốc lên một làn sương trắng tựa như khí nóng sôi trào.
Lúc này, bụi lau đột nhiên khẽ rung, một bóng người bay ra từ bên trong với tốc độ rất nhanh.
Vụt vụt vụt, mấy tia sáng lạnh lẽo bay ra, xông thẳng tới ba huyệt lớn trước ngực ông lão.
Lý Dục Thần đã phát hiện có người trốn trong bụi lau từ lâu, hơi thở che giấu rất kỹ, có điều không liên quan đến anh nên anh cũng chẳng quan tâm.
Bây giờ mới biết thì ra là nhằm vào ông lão, mai phục ở đây muốn đánh lén.
Nhưng thấy người này ra tay cùng lắm cũng chỉ là Ám Kình đỉnh phong, còn không bằng ông lão câu cá, nhưng cách ẩn nấp cũng khá là lợi hại.
Rõ ràng ông lão cũng phát hiện ra người này, ông ta thở ra một hơi liên tục đánh ba chưởng, đánh trúng ám khí bay lên kia.
Những ám khí đó xoay vòng trong không trung rồi bay về trên tay người áo đen.
“Hừ! lại là quỷ đến từ Đông Doanh!”, ông lão đứng lên: “Chàng trai trẻ, cậu mau đi đi, đây là ninja đến từ Đông Doanh, dù võ công yếu ớt nhưng thủ đoạn kỳ quái, gã ta nhằm vào tôi, tôi bị thương không thể chiến đấu được lâu, không thể bảo vệ được cậu”.
Lý Dục Thần hiểu ra, thì ra là nhẫn thuật, chẳng trách lại có thể ẩn núp kỹ như thế.
Nhưng cũng chỉ là ninja, chẳng là gì trong mắt anh cả.
“Ông bác, bác cứ tập trung vận chuyển chân khí, đừng lãng phí hiệu quả của thuốc, người này cứ việc giao cho cháu”.
Anh tiến lên một bước chắn trước mặt ông lão.
Ông lão ngạc nhiên, lo lắng nói: “Cậu nhóc, tôi biết cậu có bản lĩnh đặc biệt, nhưng đây là trận chiến liên quan đến mạng sống, những tên khốn đến từ Đông Doanh này đều là những cỗ máy giết người đấy”.
“Không sao”.
Hai chữ ngắn gọn, nhưng rất mạnh mẽ và tự tin.
“Được, vậy cậu cẩn thận”.
Ông lão chọn tin tưởng Lý Dục Thần, tiếp tục ngồi thiền.
Ninja áo đen đánh hụt cũng không dám tuỳ tiện ra tay nữa. Xét về thực lực gã ta không bằng ông lão, nên vẫn luôn ẩn núp, mãi đến khi ông lão uống thuốc chữa thương mới ra tay.
“Ranh con, tốt nhất cậu đừng nên nhúng tay vào chuyện giữa tôi và ông già Tiền Khôn. Tránh ra, tôi sẽ tha cho cậu một con đường sống”, người áo đen nói tiếng phổ thông bập bẹ.
Lý Dục Thần vẫn đứng yên: “Vậy thì để tôi xem thử nhẫn thuật của Đông Doanh hiện tại đã phát triển đến mức nào rồi”.
Người áo đen nhíu mày, gã ta kiêng dè Tiền Khôn nhưng không hề coi người trẻ tuổi này ra gì cả. Thấy Tiền Khôn đã bắt đầu ngồi thiền thì lập tức xông tới.
“Ranh con tự tìm đường chết!”
Sở trường của nhẫn thuật là thân pháp kỳ quái, di chuyển trong nháy mắt đã đến trước mặt Lý Dục Thần, thanh kiếm trong tay chém ra một đường trắng loá mắt. Gã ta như đã nhìn thấy cảnh tượng đầu của chàng trai rơi xuống đất, máu tươi bắn ra ngoài từ cổ.
Nhưng người áo đen lại thấy chàng trai giơ chân lên, dường như tốc độ chân cũng không nhanh, ít nhất mắt thường của gã ta vẫn có thể thấy rõ quá trình nâng chân lên, ngay cả tàn ảnh cũng không có. Nhưng động tác này vẫn nhanh hơn kiếm của gã ta một chút, vào lúc kiếm quang sắp chạm đến trước cổ chàng trai, chân của chàng trai đã đạp vào bụng gã ta trước.
Gã ta cảm thấy bụng đau đớn, vội vàng lùi về sau rồi ngã mạnh xuống đất.
Gã ta muốn đứng lên, nhưng vừa mới động đậy thì xương trên người đã kêu lên rắc rắc, xương sườn và cột sống cũng đều nứt ra.
Người áo đen vô lực nằm dưới đất, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, trong mắt lộ vẻ căm hận, tuyệt vọng, ủ rũ và sợ hãi, gã ta nhìn chàng trai trẻ trước mắt, khoé miệng còn vương tia máu khẽ giật, nói ra câu cuối cùng trước khi chết:
“Cậu… là… ai?”
Tiền Khôn đột nhiên mở mắt sợ hãi nhìn chàng trai trẻ trước mặt.
Dù ông ấy đang điều động chân khí, nhưng cũng không hề tập trung, đối mặt với ninja của Đông Doanh, sao ông ấy có thể không đề phòng mà trông chờ vào một chàng trai trẻ được.
Một chiêu!
Chỉ bằng một chiêu đã đánh chết ninja Ám Kình hậu kỳ?
Đây là sức mạnh đáng sợ đến mức nào! Đừng nói ông ấy bị thương, dù là giai đoạn mạnh nhất trước khi bị thương thì chắc chắn cũng không làm được.
Chẳng lẽ chàng trai trẻ này đã đến cấp bậc Tông Sư rồi?
Nhưng độ tuổi này của anh…
Nghe nói trên Tông Sư, tiến thêm một bước nữa sẽ đột phá Tiên Thiên, vào Tiên Thiên rồi có thể cải lão hoàn đồng. Chẳng lẽ…
Tiền Khôn không thể nào để mình không có những suy nghĩ đó.
Lý Dục Thần đột nhiên quát to: “Thời gian đan Tiểu Hoàn có hiệu lực là có hạn, bác còn ngây người ra đó làm gì!”
Lúc này Tiền Khôn mới hoàn hồn, vội vàng nhắm mắt điều động chân khí một lần nữa, gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh đi.
Hai tiếng sau Tiền Khôn mới mở mắt ra. Ông ấy cảm thấy thoải mái, tràn đầy sức sống. Từ khi bị thương đến nay, đã rất nhiều năm ông ấy không có cảm giác thế này rồi.
Tiền khôn chắp tay với Lý Dục Thần: “Thưa Tông Sư, không biết cậu tên là gì?”
“Cháu tên Lý Dục Thần, không phải là Tông Sư gì cả”.
“Chẳng lẽ là người trong Đạo Môn?”
“Có thể xem là thế”.
“Thì ra là Đạo trưởng Lý!”
“Chúng cháu không có xuất gia, nên không cần phải gọi đạo trưởng, bác cứ gọi tên cháu là được rồi”.
“Như thế…”
Tiền Khôn thấy Lý Dục Thần nói chuyện tự nhiên như thế thì thầm cảm thán cao nhân đúng là phóng khoáng, hoàn toàn không giống những người kia trên thế gian, tranh giành danh lời, tu luyện võ công cả đời chỉ vì để người khác gọi bọn họ một tiếng “Tông Sư”.
“Vậy tôi sẽ cậy già lên mặt gọi cậu là em Lý, còn cậu gọi tôi một tiếng anh, được chứ?”
“Cũng được”, Lý Dục Thần hờ hững nói: “Bây giờ em sẽ châm cứu cho anh, đả thông mạch âm duy của anh”.
Hai mắt Tiền Khôn sáng lên, ông ấy nói: “Vậy thì phiền em Lý rồi”.
Lý Dục Thần bảo Tiền Khôn ngồi xuống, nhặt dây câu ông ấy dùng để câu cá dưới đất lên: “Em không mang kim theo, mượn dây câu của anh dùng tạm vậy”.
Anh nhẹ bấm ngón tay, dây câu đứt thành từng đoạn, có tổng cộng mười ba đoạn.
Sau đó anh cầm lấy một đoạn trong đó rồi búng nhẹ một cái, dây câu bắn ra như kim, đâm vào huyệt thiên khu của Tiền Khôn. Tiếp theo là đoạn thứ hai, đoạn thứ ba… Chẳng mấy chốc mười ba đoạn dây câu đã đâm vào mười ba huyệt vị tựa như kim, sâu cạn không giống nhau, nhưng phần đuôi vẫn đang liên tục đung đưa.
Tiền Khôn ngây người nhìn cách châm cứu kỳ diệu này.
Khi nãy ông ấy phóng nội lực bắn dây câu ra đâm thủng cổ tay của mấy tên côn đồ trông có vẻ cao siêu, nhưng còn kém xa Lý Dục Thần. Chưa nói đến độ chuẩn xác khi đâm vào huyệt, chỉ nói đến việc dây câu sau khi rời tay vẫn cứng như kim, chân khí bên trong ngưng tụ không tan đi thì đây thật sự là lần đầu ông ấy nhìn thấy.