"Giết! Giết giết giết! Giết sạch đám đồ đệ ra vẻ đạo. mạo chúng mày!"
Kiếm khí màu đen xoắn hòa thượng đạo sĩ đến nát bấy.
Nhưng anh vẫn chưa hả giận, oán hận trong lòng như thác lũ khó nén.
Đúng lúc này, anh nghe thấy có người gọi tên mình.
"Dục Thần!"
Anh trông thấy một cô gái thướt tha đi ra từ trong bóng tối.
"Mẹ ơi!" Lý Dục Thần kêu lên.
Nhưng anh thấy khuôn mặt của cô gái kia, hoàn toàn không phải mẹ mình.
Anh vươn tay, bóp lấy yết hầu của cô gái, nổi giận gầm lên: "Cô là ai?"
"Dục Thần… Là… Tôi…', cô gái bị anh siết đến không thở nổi.
Cuối cùng Lý Dục Thần nhìn rõ khuôn mặt cô.
Cảm giác quen thuộc dâng lên từ đáy lòng, trong máu toát ra một chút ấm áp.
"Mộng Đình!"
Anh rốt cuộc nhận ra. Đây là, trở lại thực tế sao? Anh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, vừa thả lỏng, ý chí mạnh mẽ vẫn luôn đấu tranh với tâm ma cũng buông lỏng.
Vào thời khắc ấy, anh cảm thấy hồn phách thoát ly thân thể, rơi xuống vực sâu.
"Không!"
Một chút thanh tỉnh cuối cùng, đạo tâm mười ba năm, kiêu ngạo của người số một năm trăm năm qua, đạo hồn trải qua kiếm khí Vạn Tiên rửa tội đồng loạt bộc phát ra.
Vực sâu vỡ vụn, hồn phách trở về vị trí cũ.
Anh cảm giác ngực bị đập mạnh, như bị hòn đá nặng mười nghìn cân đập trúng.
Phụt!
Phun ra một búng máu đen.
'Trúng ngực Lâm Mộng Đình.
Máu như nọc độc, bốc khói giữa ngực cô.
Lâm Mộng Đình kêu lên thảm thiết, ngã về phía sau.
'Tiếng kêu sợ hãi này khiến Lý Dục Thần hoàn toàn tỉnh lại.
Anh không quan tâm tới ám thương của thần hồn, lập tức nhào tới, cưỡi trên người Lâm Mộng Đình, một tay xé áo cô ra, dùng tay nhấn lên…
Tiếng thét chói tai truyền ra từ trong phòng kinh động đến người bên ngoài.
Bạch Kinh Kinh là người đầu tiên xông vào.
Theo sát phía sau là Đinh Hương và chị Mai.
Các cô vừa tiến vào liền thấy Lý Dục Thần đè Lâm Mộng Đình xuống đất, xé quần áo Lâm Mộng Đình, đặt tay lên ngực cô.
Dáng vẻ này cực kỳ giống tẩu hỏa nhập ma, ma tính bùng phát.
"Anh Dục Thần…", Đinh Hương hơi sợ hãi kêu một tiếng: "Anh đang làm gì?"
Bạch Kinh Kinh cũng luống cuống tay chân. Mặc dù nó bước vào con đường tu hành sớm hơn tất cả mọi người, nhưng cũng chưa từng gặp phải tình huống này.
Chị Mai phản ứng nhanh nhất, quay người lại ngăn chặn cửa, ngăn cản mấy người đàn ông ngoài cửa, nghiêm nghị nói: "Ra ngoài!"
Đám đàn ông không hiểu ra sao, nhưng thấy vẻ mặt chị Mai nghiêm túc, đành lui về trong phòng khách chờ đợi.
Chị Mai đóng cửa lại, quay người, thấy bàn tay Lý Dục Thần vuốt nhẹ ngực Lâm Mộng Đình, rồi chậm rãi nhấc lên.