Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có tìm được Lý Dục Thần hỏi cho rõ ràng.

Nhưng không ai biết Lý Dục Thần đã đi đâu.

Lúc này, có người nói: “Tông sư Hoàng Phủ nhốt Lang Dụ Văn trong tuyền quan, liệu họ có đến đó không?”

Tuyền quan, chính là những mật thất được xây dựng dưới lòng đất, để cho các võ giả cấp cao bế quan.

Võ giả đến hóa kình trở lên, nếu cần đột phá, nhà mình lại không có điều kiện bế quan tốt, thì có thể đến hiệp hội võ đạo xin một căn mật thất để bế quan.

Có lúc, tông sư cũng sẽ bế quan ở đây.

“Lang Dụ Văn?”

Đương nhiên Bách Phú Minh biết Lang Dụ Văn, lần trước còn gặp một lần ở Nam Giang.

“Chăng phải Lang Dụ Văn ở thành phố Hoà sao? Tông sư Hoàng Phủ đưa cậu ta đến đây làm gì?”

“Chúng tôi cũng không biết. Hình như… hình như là ra tay cho nhà họ Phan ở thành phố Long”.

Bách Phú Minh thấp thoáng đoán được, cảm thấy sự việc không ổn lắm.

Ông ta lập tức đưa người đến tuyền quan.

Xuống dưới hầm, vừa hay gặp Lý Dục Thần vừa đi ra.

“Cậu Lý!”

Bách Phú Minh gọi một tiếng, không biết tiếp theo phải nói gì.

Ông ta không hy vọng gặp được Lý Dục Thần ở đây.

Là hội trưởng của hiệp hội võ đạo, ông ta không thể không xử lý, lại không biết phải xử lý thế nào.

“Bách tông sư!”

Lý Dục Thần đáp một câu, dường như chưa xảy ra chuyện gì, chào hỏi như gặp mặt bình thường.

Bách Phú Minh nhìn thi thể của Nghê Hoài Kỳ dưới đất một cái, cau mày, nói: “Cậu Lý, cậu đang làm gì vậy? Tại sao đến sơn trang Hồng Vũ giết người?”

“Vây thì phải hỏi tại sao bọn họ muốn bắt người của tôi đến đây”, Lý Dục Thần nói.

“Có lẽ là hiểu lầm”, Bách Phú Minh nói: “Nhưng bất luận thế nào, cậu cũng không nên cầm kiếm xông vào sơn trang, còn giết… giết mấy vị tông sư!”

Khi Bách Phú Minh nói đến đây, ông ta cũng có chút không tin.

Bốn tông sư đấy!

Trong đó còn có cao thủ hạng nhất Hoàng Phủ Hiền!

Nói giết là giết.

Nghe nói giết Dương Nguyên Tấn bằng một kiếm.

Còn giết Hoàng Phủ Hiền lại không ai nghe thấy tiếng, cho thấy không xảy ra chiến đấu kịch liệt.

“Hiểu lầm?”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Họ nhân lúc tôi bế quan, giết người của tôi, đánh tàn phế anh em của tôi, bắt anh Lang đi. Vì cứu anh em của tôi, tôi bất đắc dĩ mạo hiểm xuất quan, suýt nữa khí huyết đảo ngược mà chết! Ông nói đây là hiểu lầm?”

“Việc này…”, Bách Phú Minh không biết rõ tình hình, không dễ dàng đáp lời.

Lý Dục Thần lại lật tay chỉ vào bức tường nứt phía sau mình:

“Anh Lang là thư sinh, sức trói gà không chặt, họ nhốt anh ta ở đây, ông nói là tại sao?”

“Việc này…”, Bách Phú Minh cũng nghĩ đến điều này, nhưng ông ta vẫn không thể đáp lời.

“Nghê Hoài Kỳ dẫn dụ tôi tới đây rồi khóa cửa. Ông ta nói muốn cho tôi chết đói ở đây, còn nói, trong thời gian tôi chịu đói, ông ta phải hành hạ người thân của tôi, không tha cho một ai. Ông biết rõ kết cấu của căn phòng này hơn tôi, nếu không phải là tôi, đổi lại là người khác, có phải sẽ chết đói thật rồi không? Người bên cạnh tôi, có phải sẽ bị Nghê Hoài Kỳ hành hạ không?”

Bách Phú Minh tin Lý Dục Thần nói thật, con người Nghê Hoài Kỳ đúng là có thể làm như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK