Mặt Lâm Mộng Đình lúc đỏ lúc trắng.
Thật ra cô đã hiểu từ lâu rằng hôm nay mình đã chui vào bẫy của Chung Thần rồi.
Còn tên Từ Hiểu Bắc kia cũng chỉ bị Chung Thần lợi dụng mà thôi.
Mà kẻ ghê tởm thật sự chính là Chung Thần.
Nhưng Chung Thần rất cao tay, nói năng mùi mãn, khó lòng vạch trần.
Hơn nữa, nếu hôm nay Lý Dục Thần gọi cô đến đây ắt định phá tan cục diện này.
Mà điều kiện tiên quyết để phá là phải vào bẫy trước.
Vậy nên Lâm Mộng Đình mới có thể phối hợp chui vào bãy như thế.
Cô thông minh lanh lợi, đoán ngay được ý định của Lý Dục Thần.
Nếu nay không thể giải quyết triệt để Chung Thần thì sau này ở trường học sẽ có vô vàn phiên phức kéo tới.
'Thế nhưng, Lâm Mộng Đình không ngờ rằng trong buổi họp mặt ấy lại có rất nhiều bạn học buông lời ác độc với cô như vậy, còn chẳng một ai lên tiếng thay cô.
Điều này khiến lòng cô lạnh giá. Mặt mày Từ Hiểu Bắc cũng không khấm khá là bao.
Gã cũng không phải không nhận ra có người đang lợi dụng mình.
Nhưng đã tới nước này rồi, gã đành phải đâm lao theo lao.
Lâm Mộng Đình không uống ly rượu đó sẽ khiến gã mất mặt, sau này không tài nào lăn lộn ở Tiền Đường được nữa.
Mất cũng không chỉ có mặt mũi của gã mà còn là mặt mũi của bố gã, mãnh hổ Giang Đông, còn là mặt mũi của con em nhà giàu Giang Đông.
Nếu việc này truyền ra ngoài thì sau này gã còn có mặt mũi nào quay về Giang Đông chứ?
Vậy nên hôm nay gã phải tìm lại mặt mũi của mình.
Chung Thần coi đồng hồ, rồi nháy mắt ra hiệu với Vương Văn Tĩnh.
Vương Văn Tĩnh hiểu ý, bèn nâng một ly rượu tới mời Từ Hiểu Bắc: “Cậu chủ Từ à, anh đừng nóng, có vài người á, không biết điều gì cả. Nào, để em uống rượu với anh”.
Cô ta lắc mông đi tới, quyến rũ giả vờ ngượng ngùng mời gã.
Từ Hiểu Bắc lạnh mặt, không thèm liếc mắt nhìn cô †a, còn lạnh nhạt nói: “Cô, còn chưa có tư cách”.
Vương Văn Tĩnh đỏ mặt, người cứng đờ ở đó, xấu hổ mỉm cười nói: “Cậu Từ nói phải, em nào có tư cách chứ. Nhưng có vài người cũng chưa chắc có tư cách, để em xả giận cho cậu chủ Từ nhé!”
Nói xong, cô ta bỗng nhiên xoay người lại, hất ly rượu vào Lâm Mộng Đình.
Lâm Mông Đinh sợ hãi kêu lên, cô không ngờ rằng †rước mặt nhiều người vậy mà Vương Văn Tĩnh lại làm thế.
Không chỉ riêng Lâm Mộng Đình bất ngờ mà những kẻ khác cũng rất ngỡ ngàng.
Phần lớn người ở đây đều cười thầm, chỉ có số ít người nhíu mày cảm thấy Vương Văn Tĩnh quá đáng.
Những người coi như có quan hệ tốt với Lâm Mộng Đình giờ đây cũng chả dám đứng ra nói chuyện thay cô.
Nào ai dám đắc tội với cậu chủ Từ với cả cái vòng quan hệ đó chứ.
Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng kéo Lâm Mộng Đình ra.
Cơ thể Lâm Mộng Đình nghiêng ra sau, đúng lúc né được rượu vang hất tới.
Mà rượu tình cờ lệch hướng hắt vào Chung Thần đứng cách đó không xa.
Áo sơ mi trắng tinh bị dính rượu đỏ thẫm, trông cực kỳ chật vật.
Chung Thần tức giận hét: “Vương Văn Tĩnh, cô làm gì thế?”
Vương Văn Tĩnh ngơ ngác nói: “Em, em không muốn hất anh. Lâm Mộng Đình, cô trốn cái gì chứ? Cô là đồ đĩ thõal”
Lâm Mộng Đình vui vẻ, bởi cô thấy người kéo cô ra chính là Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cười nói với Lâm Mộng Đình: “May quá, hên là tôi tới đúng lúc nếu không thì vợ tôi sẽ ướt nhẹp mất".
Lâm Mộng Đình kinh ngạc, không ngờ lúc này mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn nữa bèn trừng mắt nhìn anh, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Lý Dục Thần bước tới phía trước, nói với Vương Tĩnh Văn: “Vì hai từ chửi tục mà cô mắng kia nên tôi vả miệng cô ba mươi cái. Nhưng mà tôi sợ bẩn tay mình nên lát nữa sẽ để người khác làm thay”.
Vương Văn Tĩnh khó hiểu hỏi: “Anh là cái thá gì chứ?”
Lý Dục Thần không thèm đếm xỉa tới cô ta mà nhìn về phía Từ Hiểu Bắc, nói: “Uống rượu phải không, để tôi đến uống với anh một ly”.
Từ Hiểu Bắc bất ngờ hỏi: “Mày là ai?”
“Lý Dục Thần”.