Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Lý Dục Thần và Mã Sơn đưa Đinh Hương đi xem nhà.

Người môi giới đưa bọn họ đi vòng quanh một số khu phố để xem không dưới hai mươi căn hộ.

Sau đó lại hỏi Đinh Hương thích căn hộ nào.

Đinh Hương vẫn còn đang mù mờ cho rằng mình đang nằm mơ.

"Anh Dục Thần, anh Mã Sơn, chúng ta thực sự có thể mua một ngôi nhà sao?"

“Đương nhiên là thật”, Lý Dục Thần nói.

"Nhưng chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Mã Sơn cười nói: "Anh Dục Thần của em có thể kiếm được rất nhiều tiền, anh ấy sẽ sớm trở thành con rể của nhà họ Lâm, ồ không, là đính hôn cũng với cô chủ lớn của nhà họ Lâm”.

Sau đó, Đinh Hương mới biết chuyện của Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.

Sau khi hiểu rõ, cô ấy cũng rất mừng cho Lý Dục Thần.

Tuy rằng trong lòng không tránh khỏi nảy sinh chút cảm giác mất mát, nhưng cô ấy cũng không thể giải thích được tại sao mình lại có cảm giác như vậy.

Cuối cùng, ba người họ đã nhất trí chọn một ngôi nhà.

Môi trường sinh sống tốt, nhà trên tầng cao nhất, mỗi hộ một cầu thang, thoáng đãng, ánh sáng tốt, có gác xép và sân thượng chung.

Nhược điểm duy nhất chính là tầng trệt hơi cao, không tiếp được địa khí.

Đinh Hương hít thở bầu không khí trong lành trên bầu trời, vẫn còn hoài nghi: "Em vẫn không thể tin rằng chúng ta đã có được một căn nhà riêng!"

Lý Dục Thần nói: "Đúng vậy, từ nay về sau nơi này sẽ là nhà của em".

Đinh Hương nói thêm: "Đây là nhà của chúng ta! Ba người chúng ta sẽ không bao giờ tách rời nữa, được không?"

"Đương nhiên, chúng ta sẽ không tách rời".

Đinh Hương vươn tay ra nói: "Móc ngoéo đi!"

Lý Dục Thần và Mã Sơn mỉm cười với nhau rồi cũng vươn tay ra.

Những ngón tay của ba người móc vào nhau và siết chặt lấy nhau.

"Ngoéo tay, thắt cổ, trăm năm cũng không thay đổi!"

Đinh Hương vừa nói vừa ngoéo tay.

Thấy tính cách như trẻ con của cô ấy, tâm trạng của Lý Dục Thần trở nên vô cùng tốt.

Bầu trời trên đầu họ trong xanh, giống như bầu trời khi họ còn nhỏ.

Sau khi vấn đề mua nhà đã được giải quyết xong, Mã Sơn liền tiếp tục đi thuê biệt thự.

Đinh Hương không biết tại sao bọn họ muốn thuê biệt thự, nhưng cô ấy cũng không hỏi.

Đối với cô ấy thì hai anh trai đầu đang làm chuyện lớn.

Nếu như những người lớn vẫn còn sống thì họ nhất định sẽ tự hào.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Đinh Hương tiếp tục đến làm việc tại quán cơm Thân Dân.

Vốn dĩ theo ý của Lý Dục Thần và Mã Sơn thì bây giờ đã có tiền nên cô ấy không cần phải đi làm thêm, chỉ cần yên tâm học tập là được.

Nhưng Đinh Hương cảm thấy rằng cô ấy không thể bỏ việc chỉ vì mình đã có tiền, cô ấy đã đồng ý làm thêm trong kỳ nghỉ hè, nếu như đột ngột bỏ việc thì sẽ mang lại rắc rối cho người khác. Những ngày nắng nóng thế này quán cơm biết phải tuyển người ở đâu chứ?

Lý Dục Thần thật ra không cần phải đi làm, bởi vì ngay từ đầu anh đã là người dư ra, do chị Mai đã tốt bụng đưa anh vào làm việc để kiếm cơm ăn.

Nhưng hôm nay Lý Dục Thần cũng không có việc gì khác để làm cho nên cũng cùng Đinh Hương đến cửa hàng, đúng lúc muốn chào tạm biệt mọi người.

Có lẽ đây là ngày làm việc cuối cùng của Lý Dục Thần, cho nên bà chủ cũng phá lệ không đi làm tóc ngày hôm nay.

Thay vào đó bà ấy đã bảo sư phụ Vinh nấu nhiều món ăn ngon, để mọi người trong cửa hàng có thể ngồi xuống ăn một bữa cơm đoàn viên.

Mọi người thay nhau nâng ly chúc mừng Lý Dục Thần, chúc anh sẽ có một tương lai sáng lạn.

Lý Dục Thần cũng rất xúc động.

Những người này đối với anh không hề có vướng mắc lợi ích gì, lòng tốt của bọn họ đối với anh và Đinh Hương rất chân thành.

Rượu vừa ngấm vào người thì mọi người cũng nói chuyện nhiều hơn.

Sư phụ Vinh vẫn là nhân vật trung tâm trong cuộc trò chuyện, kể về mỹ thực và giai thoại từ khắp nơi trên thế giới, khiến cho mọi người lắng nghe liền tiếp thu được rất nhiều kiến thức.

Đối với sự tình ở thủ đô thì ông ta rất ít nhắc tới, cho dù Lý Dục Thần cố ý hay vô tình hướng ông ta đến chủ đề đó thì sư phụ Vinh đều luôn nói tới nói quanh co về một vấn đề khác.

Ông chủ Vương thì luôn mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng lại xen vào chọc tức sư phụ Vinh, thế là hai người lại bắt đầu đánh nhau.

Sư phụ Vinh thường bị ông ấy chọc tức, cho nên khi say rượu thường sẽ chạy ra sau bếp lấy dao liều mạng với ông ấy.

Lúc này, Tiểu Dương sẽ ôm sư phụ Vinh thật chặt cho đến khi ông ta bình tĩnh lại.

Dù sư phụ Vinh có kích động đến cỡ nào thì ông chủ Vương vẫn luôn tươi cười, như thể bôi mật lên mặt vậy.

Chị Mai thì làm như không nghe không thấy không biết, chỉ nhắm mắt làm ngơ trước cuộc cãi vã giữa bọn họ.

Người ngoài nhìn vào sẽ thấy lạ, ông chủ và đầu bếp cãi nhau kịch liệt như vậy thì quán làm sao có thể tiếp tục hoạt động?

Tuy nhiên, Lý Dục Thần đã sớm nhận ra trụ cột thực sự của quán cơm này là chị Mai.

Ông chủ Vương và chị Mai cũng chưa chắc là vợ chồng thật sự.

Cả ông chủ Vương và sư phụ Vinh đều thích chị Mai cho nên ngày nào cũng cãi nhau, châm chọc khiêu khích nhau.

Chính vì cả hai đều thích chị Mai cho nên bọn họ mới làm chung một chỗ.

Trong bữa ăn tối, lại có thêm một số vị khách bất ngờ đến.

Người đầu tiên là Lâm Vân.

“Anh rể, anh lại làm việc ở đây sao?”, Lâm Vân dáo dác nhìn xung quanh rồi hỏi.

“Ở đây thì có sao?”, Lý Dục Thần cười hỏi.

Lâm Vân có chút hưng phấn nói: "Đây có phải là nơi để các cao thủ lánh đời trong thành phố không? Anh rể, chẳng lẽ tất cả mọi người trong quán ăn này đều là cao thủ?"

Lý Dục Thần quay đầu liếc nhìn ông chủ Vương đang ngồi trên quầy, lại nghe thấy tiếng thái rau từ sau bếp, nhớ đến những chuyện mà sư phụ Vinh đã từng trải qua, liền nói: "Cũng gần như vậy đó".

"Anh rể, khi nào thì anh mới dạy võ cho em?"

"Cậu tới đây là vì chuyện này sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK