Cho dù Lý Dục Thần đã sớm nhấn mạnh rằng anh là người của nhà họ Lý ở thủ đô, mọi người cũng đều tôn xưng anh là cậu Lý, nhưng người Nam Giang vẫn cho. rằng anh là Tông Sư Nam Giang, lý do là anh lớn lên ở thành phố Hòa, lại dùng một trận chiến để nổi tiếng ở đại hội võ lâm Tiền Đường, bây giờ cũng đang ở thành phố Hòa, còn đính hôn với tiểu thư nhà họ Lâm ở thành phố Hòa nữa.
Danh tiếng của Lý Đại Tông Sư đã truyền khắp võ lâm Hoa Hạ chỉ trong một đêm.
Trước cửa một trang viên nghỉ dưỡng ở ngoại ô thủ đô đỗ đầy những chiếc xe sang trọng, từng hàng vệ sĩ áo. đen bao vây toàn bộ trang viên.
Trong rừng cây xung quanh trang viên, mơ hồ có thể thấy được những bóng người chớp động cùng với ống nhắm phản quang.
Bảo vệ của trang viên thì được phái ra bên ngoài tuần tra.
Hai bảo vệ đứng cách xa trang viên nhất phụ trách trấn giữ cánh cổng tiến vào trang viên. Nơi này căn bản là không có xe cộ gì, càng không có người đi đường, nhưng bọn họ lại không dám lơ là chút nào, chỉ vì hôm nay là ngày mà những người đứng đầu bốn gia tộc lớn ở thủ đô tụ họp.
"Haiz, anh nói xem trong bốn gia tộc lớn, nhà ai là lợi hại nhất?", một tên bảo vệ không nhịn được tò mò trong lòng, hỏi.
Một tên bảo vệ khác nói: "Nếu nói có tiền nhất, chắc chăn là nhà họ Vương; nếu nói đến quyền lực và thế lực, hình như nhà họ Sở mạnh hơn. Hản là như vậy đi".
"Cũng chưa chắc, anh đã quên mất nhà kia rồi à, đó chính là đời sau của hoàng tộc tiền triều. Hơn nữa nghe nói gần đây còn xuất hiện một vị công tử thiên tài nữa".
"Công tử thiên tài gì?"
"Hình như tên là Na Nhữ An, nghe nói trước kia là một tên vô dụng, ở nhà họ Na chẳng khác nào một con kiến bị người ta ngược đãi, đột nhiên lại biến thành thiên tài, bây giờ đã là người nối nghiệp được định sẵn trong nhà rồi”.
"Có đúng không vậy, anh Trương, ngay cả chuyện này mà anh cũng biết sao?"
"Tôi có một người anh làm bảo vệ ở nhà họ Na, anh ta đã nói với tôi như thế”.
Ở đằng sau trang viên có một căn nhà cổ kính.
Ngay trên bốn góc mái cong của căn nhà, không ngờ là có bốn người đang đứng.
Nếu có người trong võ lâm ở đây, chắc chắn sẽ phát
hiện ra bốn người này đều là cao thủ cấp bậc Tông Sư.
Bốn vị Tông Sư đứng ở bốn phương hướng, vừa bảo vệ căn nhà này, cũng cảnh giác nhìn chằm chẵm đối phương.
Trong nhà trang trí vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn tròn.
Bên cạnh bàn tròn có bốn ông lão ngồi xung quanh.
Bọn họ chính là người cầm quyền bốn gia tộc lớn ở thủ đô – Vương, Sở, Na, Tiêu.
"Nhà họ Lý sắp trở về rồi!", một lão già nói.
"Ý ông là Lý Dục Thần kia sao?", một lão già khác hỏi.
"Tông Sư số một Nam Giang mới ra lò! Có chút thú vị!, ông lão ngồi ở góc đông nam giống như đang nói một mình.
"Sao chỉ có thể là có chút thú vị chứ, mưa gió sắp đến rồi!", ông lão ngồi ở góc tây nam nói.
Lúc Lý Dục Thần đi vào hội sở Hồ Tân, Quan Nhã Lệ đã sớm đứng ở cổng hội sở chào đó.
"Bây giờ tôi nên gọi cậu là cậu Lý hay là Lý Đại Tông Sư đây?", Quan Nhã Lệ cười hỏi.
"Không quan trọng, bà cũng có thể gọi tôi là Tiểu Lý". "Ồ, vậy thì tôi không dám".
Quan Nhã Lệ không xác định Lý Dục Thần nói thản nhiên thật lòng, không quan tâm đến địa vị hay là không thích nói đùa, vội vàng thu hồi nụ cười, cẩn thận từng li từng tí dẫn anh đi vào.
Lý Dục Thần trông thấy bảng hiệu “tạm dừng kinh doanh” ở cổng hội sở, hỏi: "Hôm nay không kinh doanh sao?"
"Hai vị Tông Sư gặp mặt, chuyện lớn như thế, sao có. thể để người ta quấy rầy chứ!", Quan Nhã Lệ nói.
Lý Dục Thần khẽ gật đầu, đi theo Quan Nhã Lệ lên trên tầng.
Xà Bích Thanh đang ngồi uống trà trong một căn phòng ở tầng hai.
"Xà lão Tông Sư, để bà đợi lâu rồi", Lý Dục Thần khế khom người, sau đó ngồi xuống Xà Bích Thanh đối diện.
Quan Nhã Lệ ngồi ở một bên, pha trà cho bọn họ.
Xà Bích Thanh nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần, hồi lâu sau mới lột nhiên hỏi: "Bố cậu họ Lý, mẹ cậu họ Cung đúng không?"
"Đúng thế", Lý Dục Thân gật đầu nói.
"Ừm, xem ra cậu cũng đã biết", Xà Bích Thanh nói.
"Tôi biết rất có hạn, cho nên còn muốn mời Xà lão tiền bối vui lòng chỉ bảo cho".
"Lão tiền bối? Tôi già như vậy sao?"
Lý Dục Thần sững sờ, không biết vì sao Xà Bích Thanh lại nói như vậy. Đúng là bà ta đã rất cao tuổi rồi, theo bối phận trong võ lâm, gọi một tiếng lão tiền bối cũng không gì là không thể.
'Trông thấy Lý Dục Thần sững sờ, Xà Bích Thanh bỗng nhiên nở nụ cười: "Tôi và mẹ cậu gọi nhau là chị em, cậu nên gọi tôi một tiếng dì mới đúng".
Lý Dục Thần vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: "Hóa ra là dì Xà! Tôi… Mẹ tôi…"
Anh có quá nhiều chuyện muốn biết, đột nhiên không biết nên hỏi từ đâu.
Xà Bích Thanh nói: "Cậu không cần phải gấp, tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, liên quan tới mẹ cậu, liên quan tới nhà họ Lý, tôi biết chuyện gì, tôi đều sẽ nói cho cậu hết".
Lý Dục Thần không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nghe, chờ đợi Xà Bích Thanh nói ra.
Xà Bích Thanh nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt có vẻ hơi trống rỗng, giống như xuyên thấu qua hư không thấy được quá khứ xa xôi.
"Tôi là người nhà họ Xà ở làng Mèo Điền Nam, mẹ cậu là người nhà họ Cung. Mặc dù nhà họ Cung không phải người Mèo chính tông, nhưng ở làng Mèo chúng tôi cũng rất có uy vọng. Tôi lớn tuổi hơn mẹ cậu, nhưng bối phận lại tương đương nhau, hai nhà Cung Xà cũng có quan hệ rất tốt, chúng tôi thường xuyên qua lại, cho nên bà ấy liền gọi tôi là chị, tôi gọi bà ấy là em".