Bắt đầu từ lúc Liễu Húc bị đánh, đến khi hai nhà Tiền Cao đứng ra bảo vệ cho Lý Dục Thần, khúc nhạc dạo này của đại hội võ lâm cũng coi như kết thúc.
Trữ Phượng Toàn không tiếp tục làm khó Lý Dục Thần, Liễu Kim Sinh cũng không dây dưa với chị Mai nữa.
Mọi người tiếp tục uống rượu ăn cơm, chỉ là trong bữa tiệc lại có rất nhiều lời bàn tán về Liễu Kim Sinh và Nhất Chi Mai, trong đó đương nhiên cũng không thiếu được những suy đoán về mối quan hệ giữa Lý Dục Thần và Nhất Chỉ Mai.
Cũng không biết ai là người mở đầu nói Lý Dục Thần là tiểu bạch kiểm được Nhất Chỉ Mai nuôi, vì tên tiểu bạch kiểm này, Nhất Chi Mai mới rời khỏi Liễu Kim Sinh. Chuyện này vừa vặn giải thích, vì sao Hoả Long châu mà bà ta vất vả trộm được từ đảo Cửu Long sẽ ở chỗ Lý Dục Thần.
Nghe những lời đồn thổi quá đáng này, Lý Dục Thần vô thức lắc đầu, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là nhân ngôn đáng sợ.
Ngược lại, chị Mai cười lớn một tiếng, nâng ly rượu lên nói với Lý Dục Thần: 'Ê, tiểu bạch kiểm, có phải hai chúng ta nên cạn một ly hay không?”
Rượu trên bàn không tệ, nhưng từ khi đột phá Tiên Thiên, tất cả rượu trên trần gian này đều trở nên vô vị đối với Lý Dục Thần, chỉ có rượu ngon trên Côn Luân mới có thể gợi lên con sâu rượu trong anh.
Chẳng qua chị Mai mời rượu, anh vẫn nên uống.
Anh cầm ly rượu lên, cười nói: "Cảm ơn chị Mai đã chiếu cối"
Lời này có một nửa là trêu chọc, một nửa là xuất phát từ tình cảm chân thực. Ban đầu ở quán cơm Thân Dân, chị Mai quả thật đã vô cùng chăm sóc anh và Đinh Hương. Lý Dục Thần cũng cảm ơn vị bà chủ này từ tận đáy lòng.
Chị Mai nâng ly rượu đến bên môi, nheo mắt cười quyến rũ: "Khi nào lại đi làm tóc với chị không?"
Lý Dục Thần cười hì hì, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Chị Mai cũng nâng ly uống hết.
Chỉ là vui đùa thôi, chị Mai hơi cau mày. Bà ta vốn là người thông minh, vừa rồi vì Liễu Kim Sinh mà đầu óc có chút choáng váng, hiện tại bà ta đã bình tĩnh lại, cũng đoán được rất nhiều chuyện.
"Cậu thật sự muốn đến đảo Cửu Long sao?", Chị Mai nhìn Lý Dục Thần, có chút lo lắng hỏi.
"Đương nhiên là thật", Lý Dục Thần nói: "Không phải trước đó tôi đã nói với chị sao, sau khi đại hội võ lâm kết thúc, tôi sẽ đưa chị cùng đến đảo Cửu Long một chuyến". Chị Mai cúi đầu, đùa nghịch ly rượu rỗng trong tay.
Bà ta đã nhận ra rằng viên Hoả Long châu mà Trữ Phượng Toàn nói đến có lẽ không phải là viên mà bà ta đã trộm được. Mà chính mình, có lẽ đã bị Liễu Kim Sinh lừa.
Tuy nhiên bà ta không hiểu, nếu đây là một cái bẫy thì nó bắt đầu từ khi nào?
Bà ta nghĩ đi nghĩ lại, chợt dâng lên một cảm giác ớn lạnh, cùng với đó là nỗi sợ không tên.
Biết đâu hai mươi năm trước, bắt đầu từ khi bà ta đến nhà họ Liễu trộm đồ, Liễu Kim Sinh đã bày ra một cái bây. Mà cô bé của Lan Môn tự phụ lại đơn thuần năm đó, đã vô tri vô giác chui vào.
"Liễu Kim Sinh!" Chị Mai thì thầm cái tên đó một cách oán hận, trên tay dùng sức, ly rượu bằng gốm sứ tinh xảo đã biến thành bột phấn dưới đôi bàn tay non mềm của bà ta.
Ngoài việc trò chuyện, trong bữa ăn không còn việc gì khác để làm. Sau bữa ăn, đại hội võ lâm lại tiếp tục.
Những tranh chấp giữa các môn phái võ lâm Nam Giang nhanh chóng được giải quyết dưới sự phối hợp của mấy vị Đại Tông Sư, đang lúc mọi người tưởng chừng sắp bước vào màn kịch quan trọng của đại hội trận quyết đấu giữa hai Đại Tông Sư, thì chưởng môn của Thái Cực Nam Phái, Vương Tôn Sinh đột nhiên đứng ra.
"Giữa tôi và cậu Lý có một số việc cần giải quyết một chút", Vương Tôn Sinh nhìn Lý Dục Thần nói.
Anh và chị Mai liếc nhau một cái, trong lòng lập tức hiểu ra, đây là người do Liễu Kim Sinh phái tới để thăm dò chỉ tiết Lý Dục Thần.
"Chưởng môn Vương, ông và cậu Lý có ân oán gì?", Bách Phú Minh hỏi.
Vương Tôn Sinh nói: "Ân oán thì chưa đến mức. Mấy tháng trước, tôi và cậu Lý vô tình gặp gỡ ở thành phố Hoà, đã hẹn nhau đánh một trận. Lúc đó thiệp mời được phát đi rộng rãi, người trong giang hồ đều có nghe thấy".
Phía cuối lập tức có người phụ họa, nói: "Chuyện này tôi biết, lúc đó cũng rất oanh động ở thành phố Hoà, chợ đen thậm chí còn được mở ra, tiền đặt cược rất cao".
Vương Tôn Sinh nói: "Đáng tiếc, có người lâm trận bỏ chạy, võ không so thành. Trên giang hồ không biết rõ tình hình, có người nói là tôi cố ý thổi phồng, khiến tôi gặp phải nhiều phiền toái không nhỏ. Hôm nay thật
không dễ mới gặp mặt, lại là đại võ lâm, trước mặt các Tông Sư, cậu Lý, có phải chúng ta nên tính rõ món nợ cũ này không?”
Tất cả mọi người nhìn về phía Lý Dục Thần.
Mọi người cũng rất tò mò về thực lực của anh, nhất là vừa rồi, khi đối mặt với Liễu Kim Sinh và Trữ Phượng Toàn, anh không hề có một chút khiếp sợ nào, không biết là thật sự có năng lực, hay chỉ là cố làm ra vẻ.
Liễu Kim Sinh nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần, cười như không cười, hỏi: "Cậu Lý, lời chưởng môn Vương nói có phải là sự thật không?”
Lý Dục Thần gật đầu, nói: "Đó là sự thật".
"Quy củ của đại hội võ lâm chính là vì giải quyết, dẹp yên tranh chấp giữa các vị. Nếu chuyện mà chưởng môn Vương vừa nói đến là sự thật, vậy thì chúng ta không thể mặc kệ. Hai vị có thể đưa ra yêu cầu riêng của mình, chúng ta sẽ xem xét mà phân xử".