Thái Vĩ Dân mừng rỡ nói: “Cậu Lý, tôi biết nên làm như thế nào rồi!”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Tốt, về sau có chuyện gì có thể đến tiệm cơm Thân Dân tìm tôi, hoặc là đến quán bar Lam Kiều tìm người anh em Mã Sơn của tôi”.
“Vâng, cậu Lý”.
“Được rồi, cứ như vậy, mọi người nên làm gì làm đi. À đúng rồi, trường chọi chó này của anh tốt nhất đừng mở nữa, tích chút âm đức”.
“Vâng vâng, anh không nói, tôi cũng sẽ đóng cửa chỗ này”.
Thái Vĩ Dân thật sự sợ rồi.
Tiếp tục mở cửa, gã ta sợ mấy con chó sẽ đến lấy mạng gã.
“Cậu Lý, xử lý hắn ta thế nào?”
Thái Vĩ Dân chỉ vào Chu Lợi Quân đang nằm xụi lơ trên ghế, hỏi.
Lý Dục Thần liếc nhìn một cái, nói: “Cứ làm theo quy tắc của anh đi”.
“Được ngay”.
Thái Vĩ Dân giống như nhận được thánh chỉ, vớ lấy con dao bầu ở bên cạnh.
Có Lý Dục Thần – vị thần này làm chỗ dựa, gã ta mới không sợ cái gì ông lớn Vụ Châu.
“Chu Lợi Quân, mày nói xem, mày muốn giữ tay trái, hay là tay phải?”
Chu Lợi Quân quỳ xụp xuống, cầu xin:
“Cậu Lý, đại sư Lý! Tôi có mắt không tròng, có mắt như mù! Cầu xin cậu, tha cho tôi, tha cho tôi đi…”
Lý Dục Thần không thèm liếc nhìn lấy một cái: “Anh xử lý xong rồi, thì giao người cho cậu Trần”.
Nói xong, anh liền bỏ đi không ngoảnh lại.
Phía sau truyền đến tiếng Chu Lợi Quân kêu thảm thiết như giết lợn.
Từ trường đấu chó đi ra thì trời đã tối.
Mã Sơn đặc biệt hưng phấn, cười suốt cả quãng đường lái xe.
“Người anh em, không, anh Lý, về sau anh gọi em là anh”.
Mã Sơn đã hoàn toàn tin phục Lý Dục Thần.
Ai có một người anh em như vậy, cũng đều cảm thấy nở mày nở mặt.
“Anh Mã Sơn, anh lại nói đùa rồi, từ nhỏ anh chính là đại ca của em và Đinh Hương. Anh gọi như vậy, là gạt hết tình anh em của chúng ta rồi”, Lý Dục Thần nói.
Mã Sơn cười ha ha: “Không phải là do anh kích động quá sao. Người anh em, mấy đòn vừa rồi em đánh ra rốt cuộc là cái gì, võ công, hay là pháp thuật?”
“Có cả hai”.
“Ha, thật lợi hại!”, Mã Sơn cực kỳ hâm mộ.
Lý Dục Thần cười nói: “Thực ra anh Mã Sơn à, thân thủ của anh cũng không tồi, từ nhỏ, những lúc đánh nhau anh chưa từng thua mà. Nếu có người chỉ điểm một chút, anh cũng sẽ rất lợi hại”.
Mã Sơn vỗ đùi, nghiêng mặt nhìn Lý Dục Thần: “Đúng vậy, sao anh lại không nghĩ đến. Em lợi hại như vậy, anh bái em làm thầy, em dạy công phu cho anh đi”.
Lý Dục Thần vốn cũng nghĩ như vậy.
Lần này xuống núi, cũng không biết có thể dạo chơi hồng trần bao lâu.
Huống chi thân gánh huyết hải thâm thù, không thể ở lại thành phố Hoà.
Người anh không yên tâm nhất chính là Đinh Hương.
Cô bé kia rất ngây thơ.
Lúc anh không có đây, cũng chỉ Mã Sơn có thể bảo vệ cô.
Nền tảng của Mã Sơn không tồi, là nhân tài luyện võ.
Tuy rằng tuổi tác đã qua thời kỳ bồi dưỡng tốt nhất, nhưng Lý Dục Thần là đệ tử Thiên Đô, tổ đình tiên môn thiên hạ, chút chuyện này không thể làm khó anh.
Mặt khác, hôm nay anh phách lối như vậy, thật ra cũng là lót đường cho Mã Sơn.
Có nhiều lúc cần dùng đến thế lực ngầm giống như Thái Vĩ Dân, nhưng Lý Dục Thần không thể ngày ngày giao thiệp với những người này.
Về sau những người này sẽ để Mã Sơn quản lý.
“Anh Mã Sơn, em có thể dạy anh công phu, nhưng chúng ta vẫn là anh em, anh đừng nói cái gì mà bái sư, bằng không em sẽ không dạy anh nữa”.
“Được, anh biết rồi, chúng ta vĩnh viễn là anh em”.
Mã Sơn cười ha ha.
Anh ta là người nóng vội, liền hỏi: “Vậy khi nào em bắt đầu dạy anh?”
Lý Dục Thần nói: “Luyện võ cần phải chuẩn bị rất nhiều, trước tiên em cần luyện chế một vài đan dược cho anh, giúp anh bù đắp những kỹ năng cơ bản còn thiếu khi còn trẻ. Sau đó, luyện võ cũng muốn có sân bãi. Khi chúng ta mua nhà, anh có thể cân nhắc một chút, tốt nhất là chọn chỗ có sân vườn, hoặc là sân thượng”.
Mã Sơn vỗ mạnh tay lái: “Nguy rồi!”
“Làm sao vậy?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Tiền của chúng ta!”, Mã Sơn nói, “Một triệu bốn trăm ngàn tệ đều đã cược em thắng, tiền vẫn ở chỗ Thái đầu to”.
Nói xong anh ta liền đánh tay lái, chuẩn bị quay đầu trở về.
Lý Dục Thần cười nói: “Vội cái gì, tiền ở chỗ Thái Vĩ Dân thì cũng sẽ không mất. Yên tâm đi, không cần chúng ta đi lấy, gã ta cũng sẽ ngoan ngoãn đem tiền đến”.
Mã Sơn vẫn có hơi lo lắng, dù sao đời này anh ta chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, vừa mới có tiền, không nắm trong tay thì người cứ luôn cảm thấy không vững bụng.
“Ngộ nhỡ thằng cha này chơi xỏ thì làm sao? Anh biết gã ta sợ em, nhưng nếu gã ta chạy trốn thì sao?”
Lý Dục Thần tự tin nói: “Gã ta không thể trốn thoát”.
“Em cố tình không cầm tiền?”, Mã Sơn đã hơi hiểu ra, lại tựa hồ không hiểu.
Lý Dục Thần cười cười, nói: “Sau lưng Thái đầu to là Lâm Thiếu Hằng, hiện tại em vẫn chưa biết rốt cuộc nhà họ Lâm đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Thiếu Hằng chắc chắn có vấn đề. Thái đầu to đi theo Lâm Thiếu Hằng cũng không phải ngày một ngày hai, muốn gã ta đột nhiên đổi phe là việc cần dũng khí và khả năng quan sát. Hôm nay gã ta đáp ứng em, cũng không phải gã ta quyết đoán, mà là gã ta sợ em. Em để tiền lại chỗ gã ta, chính là muốn nhìn xem tiếp theo gã ta sẽ làm thế nào. Nếu gã ta ở phía sau giở trò, hoặc là trốn đi im lặng quan sát, vậy đừng trách em không khách khí”.