Đội ngũ gần trăm người, tìm kiếm hơn hai mươi ngày †rong đầm hoang, vẫn không có thu hoạch gì.
Hôm đó, trời âm u đến đáng sợ, mưa rơi rả rích suốt cả ngày.
Cuối cùng Mã Sơn tuyệt vọng, chỉ lên trời mắng lớn một câu: “Tôi ghét ông, ông trời!”
Ông trời dường như đáp lại, mưa lớn hơn, rào rào trút xuống, vô tình gột rửa đại địa.
Rất nhanh hình thành dòng nước lũ trong đầm hoang.
Mọi người không thể không rút về đến trấn Lâm Hoang.
Buổi tối hôm đó, Mã Sơn luôn cứng rắn đã khóc, khóc như đứa trẻ con.
Đã qua hơn một tháng kể từ ngày xảy ra chuyện, họ không thấy được hy vọng nào.
Họ mang theo sự tuyệt vọng về thành phố Hoà.
Lúc này, cuộc chiến thương mại giữa nhà họ Lâm và nhà họ Viên đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Sau khi trải qua một thời gian mơ hồ, nghi ngờ, cuối cùng Viên Thọ Sơn hạ quyết tâm, tổng tấn công nhà họ Lâm.
Còn những người đứng ngoài quan sát, có rất nhiều nhà tham gia chiến đoàn, hoặc là những người vốn định giúp nhà họ Lâm, chuyển hướng trở thành người quan sát.
Ngay cả Trần Văn Học cũng bị bố gọi về Thân Chu, thu hồi tài sản vốn đã giao cho anh quản lý, chấm dứt đầu tư ở thành phố Hoà và hợp tác với nhà họ Lâm.
Hiện giờ nhà họ Lâm chỉ còn lại một tập đoàn Kinh Lý, do đội của Lang Dụ Văn dẫn dắt, cùng giúp nhà họ Lâm vất vả chống đỡ.
“Nhà họ Lâm, nhiều nhất còn có thể chống đỡ mười ngày!”
Viên Nãi Minh vung nắm đấm, nói chắc như đỉnh đóng cột, nhìn con trai Viên Thế Kiệt đã biến thành kẻ ngốc, miệng chảy dãi bên cạnh, trong mắt ông ta đầy lửa giận báo thù.
Viên Thọ Sơn ngồi trên ghế nằm, nhắm mắt, nói: “Hà †ông sư xuất quan rồi, đáng tiếc, Lý Dục Thần đã chết, không thể nghiền xương róc thịt Lý Dục Thần, bố không cam tâm. Để báo ứng này, ứng lên người nhà họ Lâm đi.
“Yên tâm đi bố, con sẽ sắp xếp, lần này nhà họ Lâm không chỉ phá sản hoàn toàn, còn sẽ sống không bằng. chết! Những người bây giờ còn hỗ trợ nhà họ Lâm, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Viên Thọ Sơn nói: “Tốt, chuyện này con phải lên kế hoạch, tuyệt đối đừng có sai sót. Không được tha cho một người nào của nhà họ Lâm! Đại hội võ lâm sắt bắt đầu, đợi đại hội võ lâm kết thúc, chúng ta giải quyết triệt để chuyện nhà họ Lâm. Đến lúc đó, nhân cơ hội Hà tông. sư đăng quang đệ nhất tông sư võ đạo Nam Giang, lại thêm cuộc chiến thương mại lần này đại thắng, địa vị ở Tiền Đường của nhà họ Viên chúng ta có thể lên một bậc, ít nhất không được thua nhà họ Cao”.
Viên Nãi Minh nghỉ hoặc nói: “Bố à, bố nắm chắc Hà tông sư có thể thắng Liễu Kim Sinh ư?”
Viên Thọ Sơn mỉm cười nói: “Con không phải người luyện võ, con không hiểu. Lần trước khi Hà Tông Sư bế quan, cũng có thể dọa lui Lý Dục Thần. Con biết đó là gì không? Đó là võ hồn! Hồn của võ giả! Võ đạo tông sư là trên hết, trên tông sư, còn có cảnh giới cao hơn. Luyện ra võ hồn, có nghĩa là bước vào tiên thiên. Từ đó lấy võ nhập đạo, không còn là người bình thường nữa”.
“Không phải người bình thường, thì là người gì?”
“Người gì, bố cũng không dám nói. Tóm lại, có võ hồn, tông sư cũng phải tránh. Ở Nam Giang, không có đối thủ nữa".
“Ngoài ra, bố nói với con một chuyện”, Viên Thọ Sơn lại nói, trên mặt còn lộ ra niềm vui khó che đậy: “Gần đây, bố bị Lý Dục Thần đó làm cho tâm phiền ý loạn, nhưng cũng trong họa được phúc. Hôm đó thấy Lý Dục Thần ra tay, võ hồn của Hà Tông Sư xuất hiện, đã cho bố có không ít cảm ngộ. Bố cảm thấy đã sờ được đến ngưỡng cửa tông sư. Đương nhiên, đối với võ giả, cửa ải này là khó qua nhất, rất nhiều người cả đời, cũng không bò qua được ngưỡng cửa này. Nhưng Hà Tông Sư đã hứa với bố, nếu bố đến được ngưỡng cửa này, và nếu ông ta đột phá tiên thiên, ông ta sẽ giúp bố thành tông sư”.
Viên Nãi Minh vui mừng nói: “Chúc mừng bối”
Chị Mai ngồi trước bàn, tay cầm thiếp mời đại hội võ lâm mà ngẩn người.
Đi, hay không đi đây?
Nếu có Lý Dục Thần, đương nhiên bà ta không sợ.
Nhưng bây giờ, trong lòng bà ta thực sự hơi sợ hãi.
'Trốn nhiều năm như vậy, cuối cùng phải đối diện rồi.
Ông chủ Vương ngồi phía sau quầy, thò cổ ra, lộ ra nụ cười như phật di lặc. Chỉ có trong mắt đầy sự quan tâm và lo lắng.
Ông ta quay đầu nhìn vào bếp, nhin thấy sư phụ Vinh đứng ở cửa bếp, dựa lên khung cửa.
Sư phụ Vinh cũng vừa hay nhìn sang ông ta.
Hai người nhìn nhau, sau đó gật đầu.
Sau một trận mưa lớn, trong đầm hoang lại trong xanh trở lại.
Nước lũ mau rút đi, để lại dấu vết hoang tàn kinh hãi dưới đất.
Cụ Nham Sơn dắt tẩu thuốc bên hông, trên chân buộc dao chặt củi, trên lưng vác cây cung, đi trong đầm hoang sau mưa.
Ông cụ và những người khác cùng tìm kiếm gần một tháng.
Người khác đều đi hết, ông cụ vẫn ở lại.
Dựa vào khứu giác của thợ săn già nhất, cũng từng nổi tiếng nhất trấn Lâm Hoang, ông cụ không từ bỏ.
Ông cụ muốn tìm cháu gái của mình.
Ông cụ biết, rất có thể họ sẽ đột ngột xuất hiện ở nơi nào đó.
Giống như năm đó, tiên nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt ông cụ.