Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khống chế một quái vật khổng lồ đang bay vun vút ở độ cao mười ngàn mét đáp xuống mặt đất không phải là chuyện người si nói mộng nữa mà phải nói là thần thoại phương Đông!

Tra Na Lệ cần phải cân nhắc xem chuyện này có đáng giá để cô ta mạo hiểm hay không?

Chỉ vì tính mạng của những người vô tội trên chuyến bay này.

Hiện tại, cô ta vẫn còn cơ hội thoát khỏi máy bay. Một khi máy bay bị mất kiểm soát, rơi xuống với vận tốc âm thanh, thậm chí có khi nổ tan tành trên không trung, khi đó muốn chạy trốn thì không còn dễ thế này nữa.

“Nếu như cô sợ thì cứ việc đi trước”, Lý Dục Thần nói: “Có điều hi vọng cô có thể giúp tôi khống chế máy bay cho tới khi tôi tìm được một nơi thích hợp”.

“Tại sao tôi phải giúp anh?”

“Tôi có thể tha cho nhà họ Tra”.

Tra Na Lệ sững sờ, tức giận mắng: “Ngông cuồng!”

Nhưng cô ta không bỏ đi mà tiếp tục điều khiển máy bay bay tiếp.

Lý Dục Thần cười, phối hợp theo mệnh lệnh của Tra Na Lệ, khống chế đầu máy bay, từ từ hạ độ cao.

Khi họ bay qua một cánh đồng rộng, Lý Dục Thần nói: “Đáp xuống đây đi, chỗ này rất rộng rãi”.

Tra Na Lệ không nói gì, điều khiển máy bay bay lượn vòng trên trời.

Khi độ cao hạ thấp xuống chỉ còn vài trăm mét, Tra Na Lệ tắt động cơ, để máy bay lướt đi theo quán tính.

Trong lòng cô ta hơi căng thẳng, bởi vì lúc này, cô ta đã giao hoàn toàn tính mệnh của mình vào tay Lý Dục Thần.

Mặc dù hiện tại đã qua giai đoạn nguy hiểm nhất, đối với cô ta thì cho dù lúc này máy bay có đột ngột rơi tự do ở độ cao này cũng không thể giết chết được cô ta. Nhưng đối với hành khách trên máy bay thì đương nhiên hiện tại chính là giây phút sinh tử.

Tiếp viên hàng không ngồi trong buồng máy bay còn căng thẳng hơn cô ta nhiều. Tất cả mọi người nín thở, chờ đợi thần vận mệnh tuyên án.

Máy bay lướt đi, tốc độ chậm dần, độ cao cũng hạ dần.

Bỗng nhiên, thân máy bay rung lắc mạnh như thể bị kẹt vào đâu đó, không nhúc nhích được.

Sau đó, nó trôi lơ lửng giữa không trung như khinh khí cầu, từ từ đáp xuống mặt đất.

Khi tất cả mọi người xuống khỏi máy bay, đứng giữa cánh đồng ướt sũng nước, các hành khách vẫn còn chưa thể hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn toàn bộ thành viên phi hành đoàn thì đều khuỵu gối xuống đất, nước mắt lưng tròng cảm ơn trời xanh. Bọn họ vừa mới từ cõi chết trở về.

Tiếp viên hàng không dùng điện thoại liên lạc với đội cứu nạn cứu hộ, báo cáo lại tình hình, phát hiện ra hai người cứu mạng mọi người đã biến mất.

...

Ở một vùng rừng hoang cách điểm máy bay đáp xuống hơn hai trăm cây số, một chiếc dù treo lơ lửng trên cành cây.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn trời, một vệt khói đuôi máy bay đã bay xa đang từ từ tản ra rồi nhạt dần.

Người phụ nữ mỉm cười.

Cô ta nhẹ nhàng sải bước đi tới bên cạnh một dòng suối nhỏ, ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, kiểm tra tín hiệu rồi gửi tin nhắn:

“Nhiệm vụ đã hoàn thành!”

Cô ta cất điện thoại, cúi người, đang định vốc nước suối rửa mặt thì bỗng sững người, ánh mắt hoảng sợ tột độ như nhìn thấy ma.

Mặt suối phản chiếu bóng khuôn mặt xinh đẹp của cô ta. Sau lưng cô ta, một người đàn ông điển trai đang đứng mỉm cười nhìn cô ta.

“Mười tỷ không dễ lấy vậy đâu!”, người đàn ông nói.

“Không thể nào!”, người phụ nữ xoay người, nhìn Lý Dục Thần: “Không thể nào anh lại trốn thoát được!”

Nhưng rồi cô ta sực nhận ra câu này của mình vừa thừa thãi lại vừa ngu xuẩn.

Người ta đang đứng lành lặn ngay trước mặt, không thể nào là ma được.

Cô ta không tin trên đời này có ma. Nếu tin thì cô ta đã không làm sát thủ rồi.

Sau phút giây hoảng sợ ngắn ngủi, cô ta lập tức phản ứng lại, khẩu súng lục nhỏ xuất hiện trong tay cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK