'Thomson đưa tay ôm lấy vòng eo của Dương Hàm Nguyệt, nhẹ nhàng đặt cô ta xuống đất.
“Xin lỗi, Dương, hôm nay sau khi cô gái này mất tích, họ chắc chắn sẽ điều tra đến chỗ em. Anh không thể tin em có thể kín miệng như bưng, tấm lòng của em không đủ thành kính, không có sự hỗ trợ của thần lực, chắc. chắn em sẽ khai ra anh”.
'Thomson quỳ dưới đất, thương xót nhìn Dương Hàm Nguyệt.
“Nếu đã như vậy thì chỉ đành cho em giống như họ, làm vật hy sinh, hiến tế cho ma quỷ trong bóng tối trước bình minh. Yên tâm đi, lúc mặt trời mọc, em sẽ được thần cứu rỗi”.
Đúng lúc này, Thomson bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Bồỗng quay người, ngạc nhiên phát hiện hòn đá treo trên song cửa sổ lấp lánh tỏa hào quang màu vàng.
“Thuật pháp của vu sư phương Đông quả nhiên thần kỳ!"
'Thomson lẩm bẩm một câu, cầm thập tự giá, nhằm chuẩn hòn đá.
Thập tự giá phát ra ánh sáng trắng, khi đụng vào ánh vàng của hòn đá liền nổ tung trong không khí.
Cả căn phòng rực sáng chói mắt.
'Thomson vô cùng nghỉ hoặc, sức mạnh của vu chúc. ẩn giấu trên hòn đá phải tiêu hao hết sạch trong lần đầu tiên đụng ánh hào quang thần thánh của thập tự giá mới phải.
Anh ta có thể dùng sự thành kính trong lòng thức tỉnh thập tự giá thần thánh, nhưng trong khi không có ai điều khiển, hòn đá của vu sư hiện lên ma lực bằng cách nào?
Trong ánh hào quang chói mắt, anh ta nhìn thấy một cánh tay tóm lấy hòn đá đó.
Sau đó, một bóng hình bay vào từ cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Anh là ai?", Thomson hỏi.
Lý Dục Thần nhìn thập tự giá trong tay Thomson liền cau mày, bên trên còn có hào quang yếu ớt đang lấp n' lánh.
Nhưng từ trong hào quang yếu ớt đó, anh cảm nhận được sức mạnh cường mạnh đến từ nơi xa xôi sâu thẳm.
“Thái Dương Thánh Giáo!” Lý Dục Thần nhớ đến lời cảnh cáo của Vạn Sơn Lâm của Hồng Môn phát ra, thế lực dị giáo nước ngoài đang liên kết lại, chuẩn bị đối phó Huyền Môn Hoa Hạ, người lãnh đạo bọn họ chính là Thái Dương Thánh Giáo.
Không ngờ lại đến nhanh như vậy, đã có giáo đồ tay cầm thập tự giá đến Hoa Hạ, hơn nữa còn ở đại học Nam Giang Tiền Đường.
“Đinh Hương đang ở đâu?”
Lý Dục Thần nhìn thấy một cô gái nằm dưới đất, nhưng không phải là Đinh Hương, trong căn phòng đã không còn người nào khác.
'Thomson nhìn chằm chằm Lý Dục Thần: “Tôi biết rồi, anh chính là người tạo ra hòn đá đó, anh là vu sư của phương Đông”.
“Đinh Hương ở đâu?”, Lý Dục Thần bước gần một bước, khí tức trên người cường mạnh đến khiến người ta khó thở.
“Anh nói cô gái xinh đẹp đó sao? Cô ta đang trên đường đến thiên đường rồi. Cô ta đẹp như vậy, thần sẽ thích cô ta”.
“Muốn chết hả!", đương nhiên Lý Dục Thần đã hiểu ý trong lời của anh ta, giơ tay, bóp cổ họng của Thomson từ xa: “Nói mau, Đinh Hương ở đâu?”
Cơ thể của Thomson lơ lửng, ánh mắt hiện ra vẻ kinh sợ.
Anh ta không thể hít thở, hai tay tóm về phía cổ họng mình cưồng loạn, ở đó rõ ràng không có gì, người đàn ông trước mắt cách anh ta đến hai mét. Đây chính là sức mạnh của vu sư phương Đông ư?
Chẳng trách linh mục Peter phải thận trọng triển khai hoạt động như vậy.
Không sao, không sao, thần sẽ ban cho mình sức. mạnh và dũng khít
Mình là con dân của thần, giống như mặt trời, vĩnh hằng bất diệt!
'Thomson không ngừng cầu nguyện trong lòng.
Từ ngày đầu tiên gia nhập giáo hội, linh mục Peter đã nói với anh ta, chỉ cần tín ngưỡng đủ thành kính, thì sẽ không có cái chết và đau khổ.
Những vu sư tà ác trên mảnh đất Hoa Hạ Phương Đông này, làm sao có thể giết chết con trai của thần, hủy diệt linh hồn thành kính!
Cầu nguyện khiến anh ta nhìn thấy ánh sáng, thậm chí ảo tưởng ra hình dáng của thần.
Nhưng nó không làm anh ta dịu đi nỗi đau đớn bị bóp cổ đến khó thở.
Khuôn mặt của Thomson xám xịt như gan heo, mắt trợn lên, lộ ra mắt trắng, đầu lưỡi thè ra từ trong miệng, như chết vì treo cổ.
Lý Dục Thần buông tay, Thomson rơi xuống đất.
Anh ta thở hổn hển, trong đôi mắt, lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi với cái chết.
Lý Dục Thần tiến lên một bước.
'Thomson cầm thập tự giá, vung loạn lên với Lý Dục Thần: “Cút đi! Tôi là tín sứ của mặt trời, tôi là con trai của thần, đám vu sư tà ác các người đừng hòng hãm hại tôi! Cút đi!"
Mặt trời trên thập tự giá phát ra hào quang, chiếu thẳng vào Lý Dục Thần.
Nhưng Lý Dục Thần lại như không sao hết, tiếp tục tiến lên, dẫm một chân lên chân của Thomson.
Cùng với tiếng xương gấy, Thomson kêu lên thảm thiết.
“AP