Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ cho rằng có chỗ dựa Tông Sư, cửa ải này xem như qua.

Về phần hung thủ giết chết gia chủ Phan Phượng Niên, sớm muộn gì cũng sẽ đền tội. Ai có thể đối địch với toàn bộ hiệp hội võ đạo Hoa Đông chứ?

Chẳng phải ngay cả Từ Thông và Trần Định Bang cũng xám xịt đi rồi sao?

Người nhà họ Phan bắt đầu xử lý lễ tang của Phan Phượng Niên.

Trên tường và trên cửa treo đầy cờ trắng, trong viện đầy vòng tròn được vẽ bằng sơn, mọi người mặc đồ tang.

Thi thể Phan Phượng Niên nằm trên linh sàng, quan tài tơ vàng gỗ lim được bày một bên.

Người trong nhà đã giúp ông ta thay áo liệm.

Bởi vì không phải thọ hết chết già nên tang lễ đơn giản, người thân đến bái biệt đầy đủ liền chuẩn bị nhập liệm.

Đúng lúc này, không biết một đám mây đến bay tới từ nơi nào, dừng lại trên không trung nhà họ Phan.

Bầu trời trong xanh lập tức trở nên âm u

Có người ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt chợt lộ ra vẻ hoảng sợ, chỉ vào bầu trời run giọng nói: "Đó... Đó là cái gì?"

Mọi người ngẩng đầu nhìn theo ngón tay của người đó, chỉ thấy bên trong đám mây đen kia có một thanh bảo kiếm khổng lồ màu đen đang nằm ngang.

Ánh sáng đen chảy xuôi trên thân kiếm, như thể dầu đen sắp sửa nhỏ xuống.

Sát ý bao phủ toàn bộ khu nhà họ Phan.

Người nhà họ Phan hoảng sợ nhìn.

Không khí dường như đông cứng lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Không biết là ai hô lên tiếng đầu tiên: "Chạy mau!"

Người nhà họ Phan đều hoảng sợ chạy mất. Có người chạy về phía cổng lớn, có người chạy vào trong phòng.

Lúc này, mưa kiếm màu đen rơi xuống từ trong mây đen.

Có người bị chém thành hai nửa từ trên đỉnh đầu xuống, có người bị chém ngang lưng.

Trong nháy mắt, tiếng kêu rên vang vọng.

Chớp mắt tiếp theo, tiếng kêu rên biến mất.

Mưa kiếm im ắng, hạ một hồi liền ngừng.

Mây đen cũng tản ra, bầu trời lại sáng sủa.

Nhưng người trong khu nhà họ Phan đều không thấy.

Trên mặt đất, trên tường viện che kín vết kiếm, lít nha lít nhít, nhìn thấy mà giật mình.

Ngay cả cây hòe cổ trong sân cũng bị bổ đến vỡ nát, lá nát rơi đầy đất.

Chỉ có thi thể Phan Phượng Niên trong linh đường vẫn còn nằm ngay đơ trên giường, mặc áo liệm mới tinh.

Dưới lòng bàn chân ông ta đốt một chiếc đèn dẫn đường xuống âm phủ.

Ngọn lửa chập chờn chiếu lên chiếc quan tài tơ vàng gỗ lim bên cạnh, phản xạ ra ánh sáng vàng rực rỡ.

...

Sơn trang Hồng Vũ tại Kim Lăng là trụ sở chính hiệp hội võ đạo Giang Đông.

Cả tòa trang viên được xây dựa lưng vào núi, mấy toà kiến trúc giả cổ thấp thoáng giữa bóng cây cổ thụ che trời.

Trong trang viên có Diễn Võ trường rộng rãi, mơ hồ nghe được tiếng la của người luyện võ.

Bảo vệ cửa sơn trang trông thấy một người trẻ tuổi xuất hiện ở cổng.

Anh ta dụi dụi mắt, không chắc chắn người trẻ tuổi này đến từ lúc nào và phía nào.

Thật là đáng chết, không tập trung. Nếu bị mấy nhân vật lớn bên trong kia biết được, không tránh khỏi chịu một hồi khiển trách.

"Này, làm cái gì đấy?", trong lòng bảo vệ khó chịu, giọng điệu không được tốt.

"Đến giết người", người trẻ tuổi nói.

"Cái gì?", bảo vệ còn tưởng rằng mình nghe lầm: "Cậu lặp lại lần nữa?"


"Giết người".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK