"Lời đồn?", Lý Dục Thần cười ha ha: "Có phải lời đồn hay không, chờ tôi gặp ông ta rồi nói sau. Nguyên Định Nhất là sư thúc của ông?"
"Vâng", Cổ Thủ Mặc nói: "Nhưng mà ông ta xuất gia nửa đường. Lúc ông ta lên Mao Sơn, tôi đã ở trên núi rồi. Định Nhất sư thúc là do sư tổ tôi đưa lên núi. Trước khi sư tổ đi đã giao Vạn Phúc Cung cho sư phụ tôi, giao Vạn Ninh Cung cho Định Nhất sư thúc".
"Trước khi đến Mao Sơn ông ta làm cái gì?", Lý Dục Thần hỏi.
"Tôi cũng không biết", Cổ Thủ Mặc nói.
"Bây giờ ông ta đang ở đâu?"
"Ngay tại Vạn Ninh Cung", Cổ Thủ Mặc nói: "Định Nhất sư thúc đã bế quan vài chục năm, lúc này đi gọi ông ta xuất quan..."
"Ông sợ tôi làm hỏng việc tu hành của ông ta?", Lý Dục Thần hừ lạnh một tiếng: "Có muốn tôi đánh bay cả mái nhà của Vạn Ninh Cung không?"
Cổ Thủ Mặc đành phải đáp ứng: "Được, vậy tôi sẽ dẫn thượng tiên đi".
Lý Dục Thần lại nói: "Không cần, ông là vãn bối, đi gọi trưởng bối xuất quan không hợp lễ nghĩa. Tự tôi sẽ đi tìm ông ta".
Nói rồi anh xoay người rời đi, bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Mạnh Vũ.
Lưu Mạnh Vũ vốn cho rằng Lý Dục Thần đi rồi, vừa thở dài một hơi, lại thấy anh quay đầu nhìn mình, sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, thấy lạnh cả người.
"Ông định xử lý sư đệ của ông như thế nào?"
"Bẩm thượng tiên, Lưu sư đệ tự tiện sử dụng Tác Hồn Thuật, hại tính mạng người ta, điều này đã là vi phạm môn quy. Lập tức huỷ bỏ tu vi, trục xuất ra khỏi sư môn".
Lưu Mạnh Vũ hoàn toàn xụi lơ, huỷ bỏ tu vi lại trục xuất ra khỏi Mao Sơn, điều này còn khó chịu hơn cả giết ông ta.
"Sư huynh, tha cho tôi đi! Thượng tiên, tha cho tôi đi!"
Cổ Thủ Mặc thở dài, khom người bái Lý Dục Thần, nói: "Thượng tiên, việc này là tôi quản giáo không nghiêm, nể tình Lưu sư đệ cũng là bị người ta che mắt, mong thượng tiên khai ân, xử lý nhẹ tay".
Lưu Mạnh Vũ thấy được một chút hy vọng từ tuyệt vọng. Chỉ cần không trục xuất ra khỏi Mao Sơn, cho dù phải sám hối mười năm hai mươi năm, ông ta cũng nhận.
Lý Dục Thần ngẫm nghĩ rồi nói: "Như vậy đi, không phải ông ta vừa nói Phan Phượng Niên đã đồng ý với ông ta sẽ sửa chữa Vạn Thọ Cung sao, nhà họ Phan đã không còn, chắc chắn cũng không thể lấy được tiền của Phan Phượng Niên, vậy thì để một mình ông ta đi sửa Vạn Thọ Cung đi. Tu vi cũng không cần phế đi, bây giờ tôi sẽ giúp ông ta giải trừ một nửa cấm chú trên người, có thể tự do hành động, nhưng không thể sử dụng pháp lực. Lúc nào Vạn Thọ Cung sửa xong thì giải nốt một nửa cấm chú còn lại".
Cổ Thủ Mặc nghe vậy thì lộ vẻ vui mừng, gật đầu nói: "Cảm ơn thượng tiên!"
Mà Lưu Mạnh Vũ vừa mới dấy lên hy vọng lại bị dập tắt trong nháy mắt, rơi vào tuyệt vọng.
Vạn Thọ Cung! Phan Phượng Niên đã đồng ý sẽ chi ra vài tỷ!
Một mình phải sửa đến lúc nào mới xong?
Điều này không khác gì giam cầm làm việc khổ sai cả đời!
Vạn Ninh Cung cách Vạn Phúc Cung không xa.
So sánh ra, quy mô của Vạn Ninh Cung hơi nhỏ một chút, cũng ít người hơn rất nhiều.
Trên đường đến Vạn Phúc Cung, một tiểu đạo sĩ ngăn cản bọn họ.
Lần này Lý Dục Thần không thèm nói nhảm, trực tiếp túm lấy tiểu đạo sĩ kia rồi xông vào.
Vào bên trong cũng bị mấy đạo sĩ ngăn lại, bày trận đấu pháp, đương nhiên không phải là đối thủ của Lý Dục Thần, không cần tốn nhiều sức, bọn họ đã có thể xông thẳng vào nội điện.
Lúc này, bên cạnh bọn họ đã có một đống đạo sĩ vây quanh.
Những đạo sĩ này vừa sợ vừa giận, nhưng lại kiêng dè thủ đoạn của Lý Dục Thần, không dám tới gần.
Cũng có người lặng lẽ gọi điện thoại đến Vạn Phúc Cung cầu viện, nhưng kỳ quái là sau khi Vạn Phúc Cung bên kia nghe nói vậy lại không có bất kỳ ý kiến gì, còn cười ha ha hỏi bọn họ đã ăn cơm chưa.
Đạo sĩ gọi điện thoại chỉ muốn chửi thề trong lòng.
Lý Dục Thần đứng trang nghiêm trước bức tượng thánh tổ sư Mao Sơn - Đào Hoằng Cảnh trong điện nửa phút để bày tỏ sự tôn trọng.