Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Hiểu Bắc dù sao cũng còn trẻ, chỉ có ý tưởng chung chung, một khi cần phương án cụ thể thì vẫn còn thiếu, suy nghĩ một lúc mới nói: “Con cho rằng nhà họ Viên đang giành ưu thế, có thể hợp tác với họ trước, hưởng lợi khi thôn tính nhà họ Lâm, tiến vào thành phố Hoà trước. Với thực lực của nhà họ Từ chúng ta, hợp tác với nhà họ Viên, nhà họ Viên chắc chắn sẽ đồng ý. Cũng sẽ trở thành một giai thoại trên thương trường. Còn thành phố Hoà chắc chắn sẽ đại loạn vì nhà họ Lâm thất bại, nhà họ Viên không ăn nổi cả thành phố Hoà, chúng †a có thể nhân cơ hội đánh bại mấy gia tộc thành phố Hoà khác…”

Từ Hiểu Bắc nói rất vô tư.

Trong lúc đang nói, bỗng nghe bố ở phía bên kia điện thoại quát lên một tiếng: “Cút! Cút về nhà cho tao!”

Từ Hiểu Bắc sợ giật mình, ngẩn người một lúc, hỏi: “Bố à, con nói sai gì sao?”

Nhưng trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút.

Từ Hiểu Bắc sợ muốn chết, chỉ lúc nào bố cực kỳ tức. giận mới tắt máy như vậy.

Gã lái xe cả đêm về Cô Tô, run rẩy sợ hãi đi vào thư phòng của bố gã.

Vốn tưởng Từ Thông sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí sẽ dùng đến roi, không ngờ Từ Thông vừa nhìn thấy gã, lại cười hi hi.

Từ Hiểu Bắc có chút khó hiểu, hỏi: “Bố à, rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Từ Thông bảo Từ Hiểu Bắc ngồi xuống, nói: “Bố nghe nói bây giờ ở trường con là nhất? Còn có người muốn hiến đang cô Lâm và cô Đỉnh Hương cho con?”

Từ Hiểu Bắc nói: “Đều là những lời vớ vẩn của đám người không có não, con có khốn nạn cũng sẽ không làm việc ngu xuẩn đó. Con đã dạy bảo đám người đó rồi”.

“Nói xem, con dạy bảo thế nào”. “Con nói, nếu họ dám động vào Lâm Mộng Đình và Đỉnh Hương trước mắt con, con sẽ phế họ, cho họ cả đời

không thể động vào phụ nữ”.

“Ừm, dạy bảo tốt lắm!”, Từ Thông gật đầu: “Nhưng vẫn không đủ”.

“Không đủ?”, Từ Hiểu Bắc không hiểu: “Vậy con phải làm thế nào?”

“Con nên phế họ luôn tại chỗ!”, Từ Thông nói. Trong lòng Từ Hiểu Bắc run rẩy. Gã biết, bố của mình sẽ làm được, ngay cả con trai ruột cũng có thể đánh gãy chân tại chỗ, đừng nói là người khác.

Nhưng gã vẫn không hiểu, có cần thiết phải làm vậy không? Những người này chẳng quan trọng, phế họ tại chỗ, có lợi ích gì?

Nếu nói lập uy, hình như cũng không cần lập uy như vậy ở đại học Nam Giang.

'Từ Thông dường như nhìn ra trong lòng gã nghĩ gì, vỗ vai gã nói: “Thái độ của con rất đúng, nhưng chỉ nói ngoài miệng vậy, ai biết chứ? Nếu con phế họ ngay lập tức, sự việc sẽ truyền ra ngoài, sau này cậu Lý quay về sẽ biết thái độ của con, cũng biết thái độ của nhà họ Từ chúng ta”.

“Anh Lý quay về?”, Từ Hiểu Bắc kinh ngạc: “Chẳng phải anh ta chết rồi sao?”

“Con có nhìn thấy không?”, Từ Thông hỏi ngược lại. Từ Hiểu Bắc ngây người.

“Nhưng, bên ngoài đều truyền đi rầm rộ, hơn nữa tin tức là do nhà họ Lâm truyền ra, xem tình trạng của nhà họ Lâm và nhà họ Viên, có lẽ không phải là giả”.

Từ Thông lắc đầu, nói: “Tiểu Bắc à, con phải nhớ, bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì, cũng phải có phán đoán của mình. Người khác nói gì, bên ngoài truyền gì, đều không quan trọng. Quan trọng là, bản thân con nhìn thấy gì? Tin cái gì?”

“Con?”, Từ Hiểu Bắc hơi ngẩn người: “Con không nhìn thấy gì hết”.

“Thế con tin Lý Dục Thần đã chết ư?”, Từ Thông nhấn mạnh.

“Con… con không biết”, Từ Hiểu Bắc không tự tin lắm nói.

'Từ Thông bỗng nhiên vỗ một cái lên đầu Từ Hiểu Bắc: “Con không biết! Quên mất chân của con gãy thế nào à, rồi lại lành lặn thế nào rồi à?”

Từ Hiểu Bắc bị cái vỗ đầu làm cho tỉnh táo mấy phần.

Đúng thế, một người tay cầm sấm sét, giết người từ xa, ngay cả súng đạn cũng không sợ, làm sao chết được?

Nghĩ đến đây, gã sợ hãi một hồi. Sao mình lại dễ dàng tin những lời đồn đó chứ?

Những người đó chưa từng thấy bản lĩnh của Lý Dục Thần thì cũng thôi đi, rõ ràng mình từng chứng kiến.

Nghĩ đến mấy ngày trước, gã còn từng gặp Lâm Mộng Đình, vì Lý Dục Thần đã chết, gã lo Lâm Mộng Đình sẽ đau lòng buồn bã, còn định đến an ủi mấy câu, không ngờ Lâm Mộng Đình hoàn toàn không coi là gì, chỉ nói một câu: “Lời đồn thôi”.

Lúc đó Từ Hiểu Bắc còn cảm thấy Lâm Mộng Đình bạc tình bạc nghĩa, bây giờ nghĩ lại, người ta có niềm tin kiên định, tin tưởng Lý Dục Thần không chết.

So sánh như vậy, mình lại không bằng một cô gái, Từ Hiểu Bắc bất giác đỏ mặt.

“Bố à!", Từ Hiểu Bắc gọi một tiếng.

“Hiểu ra rồi?”. Từ Thông hỏi.

“Con hiểu rồi”, Từ Hiểu Bắc nói.

Từ Thông cười ha ha: “Bây giờ đã hiểu vẫn chưa muộn, ít nhất không phạm lỗi lầm, hơn nữa lần này con làm rất tốt, phương hướng là đúng”.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

“Con không cần quản việc trong nhà, bố sẽ sắp xếp. Con về trường, nhiệm vụ đầu tiên, chăm sóc tốt cô Lâm và cô Đinh Hương, tuyệt đối đừng để người khác ức hiếp. Bố sẽ điều mấy vệ sĩ cho con, nếu có người dám động vào họ, con đánh hắn thật đau, mặc kệ hắn là ai”.

Từ Hiểu Bắc đáp một tiếng, rồi lái xe cả đêm về Tiền Đường.

Từ Thông tiễn con trai đi, quay về thư phòng, vừa châm điếu thuốc, hít một hơi, đã nhìn thấy một người ngồi trên sofa đối diện.

'Từ Thông sợ giật mình, sặc thuốc, ho khụ khụ.

Đợi ông ta nhìn rõ người đó là ai, vội vàng dập điếu thuốc vào trong gạt tàn, kích động đứng lên: “Cậu Lý!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK