Người bịt mặt thứ ba có dáng người nhỏ gầy hơn chút, đứng sau lưng bọn họ. Chỉ thấy người đó giơ tay lên một cái, hai sợi dây thừng thô to quấn trên cây liền đứt đoạn, hai người treo trên cây cũng rơi xuống, được. hai người phía trước đỡ được.
Ba người đang muốn rời đi, chợt nghe thấy một tiếng hét lớn: "Cứ định đi như vậy sao?"
Hóa ra là Nghê Cường nghe được động tĩnh đi ra.
Nghê Cường là cháu trai đằng nội của Nghê Hoài Kỳ, cũng là đệ tử thân truyên của Nghê Hoài Kỳ.
Anh ta được vinh dự kỳ tài võ học có thiên phú nhất nhà họ Nghê từ sau Nghê Hoài Kỳ, không đến bốn mươi đã đạt đến Hóa Kình đỉnh phong, nếu cứ tiếp tục tiến lên trước sẽ có thể trông thấy ngưỡng cửa Tông Sư.
Nghê Hoài Kỳ cố ý để anh ta lại, chính là sợ sau khi mình rời đi, Từ Thông phái người đến nhà họ Phan cứu người.
Có Nghê Cường ở đây, chỉ cần người tới không phải cao thủ Tông Sư thì cũng không cần lo lắng.
Nghê Cường nói xong, trên thân bộc phát ra một khí thế cường đại, sát ý nồng đậm bao phủ lấy đám người bịt mặt.
Người bịt mặt chỉ có thể buông Mã Sơn và Thái Vĩ Dân xuống.
Ba người nhanh chóng tản ra, tạo thành đội hình tam giác bao vây Nghê Cường lại.
Anh ta cười lạnh, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, nói: "Cho dù có luyện công phu ngoại gia tốt thế nào thì cũng không ăn nhằm gì. Chỉ bằng đám tép riu mấy người mà đã muốn đến nơi này cứu người ư?"
Ba người không nói lời nào, chỉ liếc nhau một cái, đột nhiên phát động công kích.
Đầu tiên là người có bàn tay đỏ rực kia lấn người xông lên, võ một chưởng về phía hướng Nghê Cường.
Anh ta khẽ vươn tay, liền bắt được cổ tay của người kia.
Đúng vào lúc này, người cầm dao phay chém một nhát về phía cánh tay của anh ta.
Tay Nghê Cường vẫn nắm chặt lấy cổ tay của người kia không buông, lóe sang bên cạnh né tránh dao phay.
Người kia chém hụt một nhát, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một luồng sáng trắng, quét ngang về phía hông Nghê Cường nhanh như chớp.
"Khoái đao của Vinh Môn!", Nghê Cường khẽ nhíu mày, lập tức cười lạnh: "Đám trộm Vinh Môn cũng dám đến đây bêu xấu, khó trách phải che mặt!"
Anh ta lại hít một hơi, lông ngực liên co vào, né được luồng sáng trắng kia.
Nhưng làm như vậy, người lúc trước co rụt cổ tay lại, trơn trượt như bùn tránh thoát khỏi bàn tay anh ta, nhưng mu bàn tay của người đó bị ngón tay của Nghê Cường quét đến, đau đến mức khẽ thở ra một hơi, đứng đó vẩy vẩy tay.
Nghê Cường lập tức lấn người lên, muốn bắt lấy cổ †ay của người đó lần nữa.
Lúc này, đột nhiên có mấy luồng ánh sáng đen bắn nhanh về phía anh ta. Lại là người bịt mặt thứ ba tung ra ám khí.
Nghê Cường tránh thoát ám khí, cũng để người bịt mặt thứ nhất hoàn toàn trốn thoát khỏi bàn tay anh ta.
Cứ như vậy, bốn người liền lao vào đánh nhau. Vừa đánh nhau, hai bên đều giật mình.
Bây giờ Nghê Cường mới phát hiện ba người bịt mặt này mặc dù luyện công phu ngoại gia, nhưng cũng đã đi được vào sâu bên trong, cương nhu cùng tồn tại, bước vào Đại Thừa võ đạo. Nếu không phải anh ta đã đến Hóa Kình đỉnh phong, nói không chừng còn phải chịu ăn thiệt thòi.
Mà ba người bịt mặt cũng vô cùng kinh hãi, không nghĩ tới nhà họ Phan còn cất giấu một cao thủ Hóa Kình đỉnh phong. Mặc dù mình lấy nhiều đánh ít, lại không chiếm được lợi lộc gì. Chênh lệch về thực lực không phải là thứ mà số lượng có thể bù đắp, dân dần chắc chắn sẽ thất bại.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Nghê Cường đã chiếm thượng phong. Mà ba người bịt mặt vướng trái vướng phải, không rảnh quan tâm đến nhau, đã lộ ra dấu hiệu thất bại.
Nghê Cường vừa đánh, vừa cười lạnh nói: "Đầu hàng đi, nể mặt mấy người luyện võ không dễ, tôi sẽ cho mấy. người được chết thể diện hơn một chút. Bằng không sẽ giống như bọn họ, treo lên thiêu chết!"
Đúng lúc này, người bịt mặt gây yếu hơn một chút kia bỗng nhiên tháo mặt nạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Nghê Cường trông thấy gương mặt kia, trong lòng chấn động mạnh.
Anh ta chưa bao giờ thấy một khuôn mặt nào đẹp. như vậy, đẹp đến mức động lòng người, đẹp đến mức. khiến người ta hít thở không thông mặt.
Vào thời khắc ấy, xương cốt của anh ta giống như trở nên xốp giòn, cả người không sử dụng được bất cứ một chút sức lực nào.
Nghê Cường lập tức ý thức được cái gì.
Anh ta cắn rách đầu lưỡi của mình.
Đau đớn khiến anh ta khôi phục thần trí tỉnh táo.
Nghê Cường phun ra một ngụm máu tươi, mắng: "Ả đàn bà thối, thế mà lại dùng mị thuật!"
Mà đúng lúc này, anh ta chợt nghe được một tiếng gào nặng nề, giống như cụ thú thượng cổ gâm rú vang lên trong sân nhà họ Phan.
Thần hồn vừa mới khôi phục của anh ta, vào thời khắc ấy lại bị đánh tan lần nữa.
Một đôi tay đỏ rực đột nhiên xuất hiện trước mắt Nghê Cường, đang đập về phía lồng ngực của anh ta.
Một luồng ánh sáng trắng hiện lên, còn đến nhanh hơn bàn tay màu đỏ kia, xẹt qua cổ của anh ta.
Ánh sáng đỏ và ánh sáng trắng giao nhau, trên cổ Nghê Cường xuất hiện một sợi dây rất mỏng, mà lồng ngực thì sụp đổ xuống.
Anh ta không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt ra, lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp đến nỗi khiến người ta hít thở không thông kia lần nữa.
Trong mơ hồ, anh ta giống như nhìn thấy trên đỉnh đầu người phụ nữ kia có một con rồng màu trắng hư ảo.
Nghê Cường không xác định đây là thật hay là ảo giác của anh ta.
Anh ta cũng không có cách nào chứng thực cái gì nữa.
Bởi vì anh ta chết rồi.
Thiên tài một đời của nhà họ Nghê ở Kinh Khẩu, cứ như vậy mà ngã xuống trong sân nhà họ Phan thành phố Long.
Anh ta vừa mới ngã xuống, người bịt mặt liền cõng
Mã Sơn và Thái Vĩ Dân lên, rời đi bằng tốc độ nhanh nhất.
'Từ Thông vẫn cầm vuốt quân cờ, không nhúc nhích. Xà Bích Thanh còn đang uống trà.
Trong đình vô cùng im ắng.
Nghê Hoài Kỳ cảm thấy có chút phiền não.
Ông ta ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã treo lên thật cao, đã đến giữa trưa rồi.
"Xà Tông Sư, trà cũng đã nhạt rồi, không bằng đi ăn cơm trưa đi".
"Không vội, tôi và gia chủ nhà họ Từ còn chưa đánh cờ xong mài
Cuối cùng Nghê Hoài Kỳ cũng đã hiểu, mẹ nó đây đâu phải là đánh cờ, đây chính là lý do chuẩn bị cho ông †a.
Chỉ cần Từ Thông không đánh quân cờ kia xuống, bàn cờ này sẽ vĩnh viễn không kết thúc, Xà Bích Thanh vẫn sẽ ở nhà họ Từ uống trà.
Vậy ông ta sẽ vĩnh viễn không động vào Từ Thông được.