Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chết trong tay Na Nhữ An thì sẽ có thể đối mặt với tổ tông sao?", Na Nhữ Bình không chút khách khí đáp trả: "Nếu mấy người cảm thấy mất mặt, cùng lắm thì từ nay về sau trục xuất tôi khỏi gia môn là được".

Làm sao Na Hy Nghiêu nỡ trục xuất con trai ra khỏi gia môn được, liền giải vây thay con mình: "Chỉ cần có thể cứu gia tộc, nhận người khác họ làm bố nuôi cũng đâu có sao. Đừng nói để Nhữ Bình dập đầu, cho dù bắt tôi quỳ xuống thì sao chứ?"

Trưởng giả im lặng, chỉ đau lòng thở dài.

Na Nhữ Bình thấy bố mình ủng hộ, liền phủi tro bụi trên ống tay áo, sau đó dùng lễ tiết triều cũ quỳ xuống với Lý Dục Thần.

Một màn này khiến đám bảo vệ kia sợ ngây người.

Nhất là Lý A Tứ.

Lý Dục Thần khoát tay, một lực lượng nâng Na Nhữ Bình lên.

Cho dù Na Nhữ Bình có dùng sức thế nào cũng không quỳ xuống được.

Anh ta ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.

Anh cười nói: "Anh lớn tuổi như thế rồi mà còn đòi làm con nuôi tôi, cho dù anh có đồng ý thì tôi cũng chẳng cần. Thế này đi, đổi một điều kiện khác".

"Điều kiện gì?", Na Nhữ Bình hỏi.

"Trả nhà cũ nhà họ Lý lại cho tôi", Lý Dục Thần nói.

Na Nhữ Bình nhìn về phía Na Hy Nghiêu.

Na Hy Nghiêu gật đầu nói: "Chỉ cần cậu có thể giúp chúng tôi vượt qua kiếp nạn này, đừng nói là căn nhà cũ kia, ngay cả một vài mối làm ăn cũ của nhà họ Lý năm đó, tôi cũng có thể hoàn trả lại hết".

Lý Dục Thần gật đầu: "Được, là ông nói đấy nhé".

Còn chưa dứt lời, chợt thấy trong tay anh có thêm một thanh kiếm màu đen, anh nhẹ nhàng rung cổ tay một cái, thanh kiếm kia liền bay ra ngoài, chỉ để lại một vệt đuôi màu đen, xuyên qua vườn hoa, phá vỡ bức tường đầu tiên của tòa nhà rầm một tiếng, lại xuyên ra sau bức tường, ngay sau đó đâm vào tòa nhà thứ hai.

Cứ như thế không ngừng, những tiếng bảo kiếm xuyên tường chồng lên nhau, khó phân trước sau, giống như dư âm.

Vệt đuôi kia ngưng tụ trên không trung giống như một vệt đen chết chóc, thật lâu vẫn không tiêu tan.

Hoa cỏ ở gần vệt đen khô héo trong nháy mắt.

Na Nhữ An và Tác Lãng vẫn còn đang tiếp tục đấu pháp.

Dòng nước đen cuồn cuộn, cho dù là hoa sen trắng sống trong bùn mà không nhuốm bùn cũng không có cách nào giữ được màu trắng tinh của nó ở chỗ này, từng bông hoa sen đều bị nước đen bao phủ.

Chỉ còn lại mấy đóa sen trắng cuối cùng quay xung quanh Tác Lãng.

"Đừng vùng vẫy nữa, ông nhất định phải chết, ha ha ha..."

Na Nhữ An cười to, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Một kiếm khí màu đen xuyên qua vách tường, đâm vào người anh ta.

Cả người anh ta cũng bay lên theo, rầm một tiếng, bị một thanh kiếm màu đen đóng chặt lên trên tường.

Đã lâu rồi thủ đô không có mưa, cộng thêm gần đây thời tiết đầy cát bụi, dẫn đến không khí có chút vẩn đục.

Kiếm khí Huyền Minh ăn mòn không khí vẩn đục để lại quỹ tích màu đen mãi mà không tiêu tan.

Đương nhiên đám người ở cửa trang không nhìn thấy cảnh tượng Na Nhữ An bị ghim lên trên tường, cũng không biết vệt đen kia được sinh ra như thế nào.

Chỉ có yên lặng như chết và trong lòng âm thầm sợ hãi không biết nên làm thế nào.

Lý Dục Thần phủi tay, nói: "Xong rồi, nhà cũ nhà họ Lý thuộc về tôi".

"Xong rồi?"

Na Nhữ Bình sửng sốt.

Vậy là xong rồi sao?

Bên trong còn đang đánh nhau rung thiên động địa kia kìa!

Cậu ở chỗ này phủi tay một cái liền nói xong rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK