Triệu Tứ Hải nhận lấy lá bùa, ngước mắt nhìn chân trời, mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đấm mồ hôi.
Ông ta mềm nhữn người, suýt ngã xuống đất. Phi thiên độn thổ!
Lý Dục Thần này, còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta.
Triệu Thần Dương đỡ ông ta: “Bố, bố làm sao thế? Không sao chứ?”
Triệu Tứ Hải xua tay, cười lớn ha ha: “Con trai, nhà họ Triệu sắp phát đạt rồi!”
Triệu Thần Dương liền thộn mặt. mới vừa thoát kiếp nạn, lấy đâu ra phát đạt? Có phải ông cụ hồ đồ rồi không?
Triệu Tứ Hải nhìn Triệu Thần Dương một cái, biết thằng con ngu ngốc của mình vẫn chưa hiểu, bất giác lắc đầu, nói:
“Bắt đầu từ hôm nay, toàn lực ủng hộ nhà họ Lâm!”
“Bố, bố điên rồi sao?”, Triệu Thần Dương kinh ngạc nói: “Nhà họ Lâm đang thương chiến với nhà họ Viên, không trụ nổi mấy ngày nữa, không phải chúng ta nên ngồi đợi làm ngư ông đắc lợi sao?”
“Con thì hiểu cái gì!", Triệu Tứ Hải mắng nói: “Làm theo lời của bố, bắt đầu từ hôm nay hợp tác toàn diện với nhà họ Lâm”.
Triệu Tứ Hải nói xong, bỗng nhiên lại lắc đầu: “Không không không, không đúng! Không đúng! Đây là một bàn cờ, chúng ta không thể phá hỏng bố cục của cậu Lý. Nên âm thầm chuẩn bị thực lực, đợi thời cơ, đợi đến lúc nhà họ Lâm phản kích, chúng ta sẽ dốc toàn bộ sức lực gia tộc, không tiếc mọi giá, hỗ trợ nhà họ Viên, đánh bại nhà họ Viên!”
Nói xong, Triệu Tứ Hải cười ha ha, chắp tay sau lưng đi khỏi.
Triệu Thần Dương trợn mắt há hốc miệng, nhìn bóng lưng của bố, nghĩ thầm, xong rồi, ông cụ điên rồi!
Lý Dục Thần bay đến thành phố Mai với tốc độ nhanh nhất.
Lúc anh đến trên không khu nhà họ Nghiêm, anh biết đã có chuyện không hay.
Dùng thần thức nhìn, cả khu sân viện ngập tử khí.
Giữa vườn cây xanh tươi tràn đầy sức sống xung quanh, giống như một vết bẩn màu đen trên thảm xanh.
Lý Dục Thần đáp xuống sân viện, lọt vào mắt là từng xác chết khô héo, nằm ngổn ngang trong sân viện.
Anh nhìn một vòng, không có người nào quen.
Nhìn cách ăn mặc, có mấy người làm và bảo vệ có lẽ là nhà họ Nghiêm gọi về, còn có mấy công nhân tu sửa.
Đi vào trong phòng, bên trong có mấy thi thể, trong đó có Nghiêm Sĩ Khâm, con trai cả của Nghiêm Công Nghiệp.
Nghiêm Sĩ Khâm quỳ dưới đất, trên khuôn mặt khô cạn còn có vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng trước khi chết.
Các phòng khác không có người, chỉ có phòng bếp có hai xác chết, một người trong đó Lý Dục Thần từng gặp, là bác gái mà hôm đó anh đến phủ Nghiêm, đã
không cho anh vào nhà.
Trước sau tổng cộng gần hai mươi người, đều là xác. khô, trông vô cùng đáng sợ.
Đây là lần tàn sát đau lòng thương tâm điên cuồng nhất mà Lý Dục Thần gặp từ khi xuống núi.
Trong lòng anh vô cùng bức bối, phẫn nộ, tức giận, sát ý mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng, không thể kiềm chế.
Từ lúc bước vào tiên đạo, anh đã rất lâu không có tâm cảnh cường mạnh dao động như này.
Thiệu Cư Ông! Phái Âm Sơn!
Không giết kẻ này, không diệt môn phái này, thì coi như tu tiên vô ích rồi!
Cũng may ở đây không có Lâm Vân và Nghiêm Cẩn, cũng không có Nghiêm Tuệ Mẫn và Nghiêm Công Nghiệp.
Lý Dục Thần bay lên, tuần tra một vòng trong không trung, không phát hiện ra khí tức còn lại của Thiệu Cư Ông, bèn bay về khu nhà cũ của nhà họ Nghiêm dưới quê.
Anh trực tiếp xông vào cổng, gặp ngay Lâm Vân vác balo từ trong nhà đi ra.
“Ấy, anh rể? Em đang định về thành phố Hòa, sao anh lại quay lại?”
“Mẹ và ông ngoại em đâu?” “Ở bên trong”.
Lâm Vân thấy vẻ lo lắng của Lý Dục Thần, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Dục Thần xông vào trong nhà, nhìn thấy Nghiêm Tuệ Mẫn đang nói chuyện với Nghiêm Công Nghiệp.
Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn thấy Lý Dục Thần, cũng kinh ngạc vui mừng nói: “Dục Thần, sao cậu lại về đây?”
Lý Dục Thần hoi: “Mọi người không vào thành phố sống à?”
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Trong khu nhà chết quá nhiều người, ám khí tiêu tan mới vào ở được. Anh hai tôi đã gọi người làm và bảo vệ trước đây về, lại tìm công ty tu sửa, bảo họ cải tạo một chút, còn phải mời người làm pháp sự”.
“Nghiêm Cẩn đâu?”, Lý Dục Thần lại hỏi.
Lâm Vân nói: “Hôm nay sau khi anh đi, anh ấy vẫn luyện công bên sông, buổi trưa về ăn bát cơm, còn nói gặp anh ở bên sông. Sau đó anh ấy về nhà rồi”.
Lý Dục Thần nhìn Nghiêm Công Nghiệp, hơi do dự, vẫn nói ra; “Khu nhà họ Nghiêm xảy ra chuyện rồi, con trai cả của ông chết rồi”.
Nghiêm Công Nghiệp liền ngẩn người, nếp ngăn trên mặt cứng lại, dường như ruộng nương đóng băng.
Nghiêm Tuệ Mẫn kinh hãi: “Có chuyện gi vậy? Không phải đã qua hết rồi sao?”
Lý Dục Thần nói: “Là cháu sơ suất. Bây giờ đừng nói gì hết, bác gọi điện cho anh trai của bác, xem họ ở đâu. Lâm Vân, cậu xem có thể liên lạc được với Nghiêm Cẩn không đi”.
Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Vân lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi.
Một lúc sau, Nghiêm Tuệ Mẫn tắt máy, nói: “Anh hai chị dâu đi mời hòa thượng làm pháp sự rồi, đang ở chùa Huyền Không”.
Lâm Vân nói: “Em không liên lạc được với Nghiêm Cẩn, anh ấy tắt máy rồi”.
Lý Dục Thần biết sự việc nghiêm trọng, nói: “Rất có thể Nghiêm Cẩn bị người ta bắt rồi”.
“A? Sao lại như vậy?”, Nghiêm Tuệ Mẫn kinh hãi hỏi.
Ngay cả vẻ mặt Nghiêm Công Nghiệp cũng biến sắc, nhìn sang Lý Dục Thần.
Vừa nãy nghe tin Nghiêm Sĩ Khâm đã chết, trong lòng ông ta rất buồn, nhưng dù sao Nghiêm Sĩ Khâm tạo nghiệt quá nhiều, đáng chết lâu rồi.