Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Hải Không kể xong, trời c vừa vặn buông xuống, ánh sáng tím trên bầu trời cũng tản đi.

Bình Ba trở về từ trong câu chuyện xưa thần kỳ kia, dùng ánh mắt sùng bái nhìn sư phụ, vô cùng ước mơ mà hỏi:

"Sư phụ, vậy bây giờ chúng ta sẽ về Phổ Đà sao?”

"Không, không trở về Phổ Đà", Hải Không lắc đầu.

"Vậy thì đi đâu?"

"Hoàn tục".

"AI", Bình Ba vô cùng kinh hãi: "Hoàn tục làm cái gì?"

"Hoàn tục, cưới vợ đi", Hải Không bình tĩnh nói.

Sông Dũng mãnh liệt chảy qua dưới chân núi Chiêu Bảo, nước sông cuồn cuộn chảy vào biển Hoa Đông.

'Trên sông có một vài con thuyền qua lại, đi ra đi vào bến cảng.

Ngay ở bên kia bờ sông có một bến tàu nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy thành Uy Viễn xa xa phía đối diện. Ở bến tàu có mấy chục chiếc thuyền lớn nhỏ đang đậu, dưới ánh tà dương, bóng thuyền đong đưa trong nước.

Khi trời chiều buông xuống, mặt sông dần dần trở tối, cái bóng của con thuyền càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng tan biến trong nước sông.

Nhưng lại có một con thuyền vô cùng kỳ quái, bóng dáng của nó vẫn luôn ở nơi đó, cho dù ánh nắng có biến ảo thì nó vẫn không hề thay đổi.

'Thẳng đến khi ánh sáng màu tím tan hết, bóng thuyền khoan thai chuyển động, vậy mà lại rời khỏi thân thuyền, lấy tốc độ cực nhanh lao vào bờ, chuyển động về phía những tòa nhà dày đặc phía xa trong ánh hoàng hôn ở bờ sông, chỉ trong chốc lát đã biến mất trong bóng đêm mênh mông của thành phố Dũng.

Liễu Chấn Võ đứng trên Tàng Thư Lâu có lịch sử lâu đời của nhà họ Liễu, dựa vào lan can nhìn ra xa.

Mấy người tinh nhuệ trẻ tuổi trong nhà đều đã được phái ra ngoài, do mấy vị trưởng lão tự mình dẫn đội, gia chủ Liễu Kim Sinh cũng đã ra ngoài, đến bây giờ còn chưa thấy trở về.

Mí mắt của Liễu Chấn Võ vẫn luôn mấp máy.

Ông ta có một dự cảm bất thường.

Trên đại hội võ lâm, ông ta đã tận mắt chứng kiến được Lý Dục Thần bày ra lực lượng kinh khủng. Loại năng lực này đã vượt xa giới hạn của võ đạo.

Liễu Chấn Võ có thể nhìn ra, đương nhiên Liễu Kim Sinh càng có thể nhìn ra rõ ràng.

Ông ta không rõ, tại sao gia chủ lại phải đối đầu với Lý Dục Thần. Người ta là loại người mà cho dù có địch ý thì cũng không phải là không thể hóa giải, bằng không cũng sẽ không chữa khỏi tay cho Liễu Kim Sinh trên đại hội võ lâm.

Nhà họ Liễu truyền thừa mấy trăm năm, là bá chủ của thành phố Dũng, điều này cũng không dễ dàng. Một gia tộc cần vận hành về nhiều mặt, mà không chỉ là xưng bá tranh hùng trên phương diện vũ lực.

Nếu như để Liễu Chấn Võ đưa ra quyết định, nhất định lúc này sẽ cật lực hợp tác với Lý Dục Thần, giúp đỡ tập đoàn Kinh Lý ở thời điểm vừa mới cất bước không lâu. Cho dù sau này tập đoàn Kinh Lý phát triển như thế nào, bây giờ đầu tư cũng sẽ không thua thiệt. Nếu như Lý Dục Thần thật sự trở lại thủ đô, khôi phục sự huy hoàng ngày xưa của nhà họ Lý, đối với sự phát triển của nhà họ Liễu sẽ chỉ có trăm lợi mà không có một hại.

Nhưng nếu đối địch với Lý Dục Thần, trừ khi giết chết anh, nếu không sẽ có hậu hoạn vô tận.

Liễu Chấn Võ cũng không cảm thấy mấy gia tộc lớn ở thủ đô sẽ thật lòng trợ giúp nhà họ Liễu. Bọn họ chỉ coi nhà họ Liễu là công cụ mà thôi.

Sau khi nhà họ Viên sụp đổ, toàn bộ địa khu Tiền Đường tương đương với nửa Nam Giang, đều trở thành đồng bạn hợp tác với nhà họ Lý. Nhà họ Liễu lại chỉ có thể lo cho thân mình, chứ đừng nói là nghịch thế vượt lên.

Liễu Chấn Võ không biết rốt cuộc cậu Na ở thủ đô đã cho Liễu Kim Sinh thứ gì. Chắc chắn không phải thuốc nổ. Muốn chế tạo ra chút thuốc nổ, nhà họ Liễu vẫn có khả năng đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK