Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì mà trẻ con trẻ cái, bây giờ em rất giỏi đánh nhau đấy nhé! Nghiêm Cẩn cũng rất biết đánh nhau!"

"Được rồi được rồi, hai đứa rất lợi hại, được chưa. Vậy chị hỏi em, mẹ bảo em tới theo dõi anh rể em, anh rể em lại gọi em đến bảo vệ chị, vậy em nghe ai?"

"Đương nhiên là nghe anh rể rồi", Lâm Vân thốt ra.

"Phản đồ!", Lâm Mộng Đình mắng một câu.

"Chị, không phải chị cũng muốn em đi theo dõi anh rể đấy chứ?"

"Dĩ nhiên không phải".

"Vậy sao chị lại bảo em là phản đồ?"

"Mẹ bảo em tới theo dõi anh rể em, em lại lập tức nhắn tin cho anh ấy, bán đứng mẹ, em không phải phản đồ thì là cái gì?"

"Đó là mẹ lo lắng vớ vẩn, nếu anh rể mà thay lòng đổi dạ, em theo dõi anh ấy có tác dụng gì? Có trói người nhà họ Lâm chúng ta lại một chỗ cũng không bằng một ngón tay của anh rể. Chị, anh rể có thay lòng đổi dạ hay không, quan trọng là tại chị đấy".

"Tại chị? Chị lại không thể cầm dây thừng buộc lấy tim anh ấy".

"Chị, không phải em nói chị chứ, anh rể có được hay không, quan trọng vẫn là phải có nhu cầu, phải có nhu cầu, hiểu không?"

"Lâm Vân!", Lâm Mộng Đình dậm chân sẵng giọng: "Có phải em thiếu đòn không?"

Lâm Vân ở đầu bên kia cười hì hì.

Lâm Mộng Đình cũng vô cùng bất đắc dĩ, nói: "Được rồi, không nói phét với em nữa, bây giờ các em đang ở đâu?"

"Bọn em vừa xuống máy bay, chị ở chỗ nào, chúng em bắt xe tới".

"Vậy các em bắt xe đến Phan Gia Viên..."

Lâm Mộng Đình báo địa chỉ cửa hàng của Hầu Thất Quý, sau đó cúp điện thoại.

Sau khi cô quay về cửa hàng, Hầu Thất Quý đã xem xong mấy món đồ, đồng thời dùng vải nhung lau sạch sẽ.

"Ông chủ Hầu, những vật này thế nào, không phải là giả chứ?"

Hầu Thất Quý cởi găng tay ra, nói: "Bà Lý có ánh mắt rất tốt, đều là đồ thật, không có cái nào là giả cả. Đi dạo Phan Gia Viên, có thể một lần mua được nhiều đồ như vậy mà không lỗ cũng không dễ dàng. Như vậy đã giỏi hơn rất nhiều người gọi là chuyên gia rồi".

"Ở đây có nhiều thứ thế này không?"

"Bây giờ Phan Gia Viên không thể so với lúc trước. Quy mô lớn hơn rất nhiều, số lượng hàng hóa cũng nhiều hơn trước không biết bao nhiêu lần, nhưng đồ thật lại ít hơn lúc trước. Bây giờ đến Phan Gia Viên đào bảo bối nhặt nhạnh đồ tốt có thể so với mò kim đáy biển. Những người lão luyện như chúng tôi đều từ bày sạp bán hàng chuyển thành mở cửa hàng, có vài người còn dứt khoát dọn đến xưởng Lưu Ly. Nhưng mà cửa hàng này của tôi..."

Hầu Thất Quý thở dài.

"Cửa hàng này làm sao?"

"Cửa hàng này là sắp không mở nổi nữa".

"Vì sao?", Lâm Mộng Đình kinh ngạc hỏi.

"Bởi vì cái này".

Hầu Thất Quý lấy cái vòng tay vàng khảm ngọc lấy được từ trong huyệt mộ địa cung kia ra.

Lâm Mộng Đình lập tức cảm nhận được một loại khí tức kì lạ trên vòng tay, ôn nhuận mà âm hàn. Ôn nhuận là bởi vì bản thân vòng tay làm bằng ngọc, mà âm hàn là bởi vì nó bị chôn dưới đất quá lâu.

"Đây là cái gì?"

"Đây là thứ tôi mang ra khỏi mộ huyệt quỷ vương đã từng xông pha với cậu Lý ngày đó".

Hầu Thất Quý lại bắt đầu nói về chuyện xảy ra hôm đó.

Vốn dĩ bởi vì người trước mặt là bà Lý, ông ta còn không có ý định nói nhiều, chỉ muốn kể lại đơn giản, nhưng Lâm Mộng Đình lại chủ động hỏi chi tiết.

Điều này khiến Hầu Thất Quý như mở máy hát.


Lâm Mộng Đình nghe rất nghiêm túc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK