Khó ở chỗ, vì con rắn trong cơ thể Tang Cát đã quấn quanh cậu ấy quá lâu, đã dung hợp lại với hồn của cậu ấy nên rất khó tách ra.
Mặt khác, mắt của Tang Cát bị mổ mù từ nhỏ, thời gian bị mù đã quá lâu, tuy nếu dùng biện pháp của Tiên gia thì vẫn có thể chữa được nhưng quá trình chữa trị rất phiền phức, có khi còn không thực dụng bằng dạy cậu ấy cách cảm ứng bằng thần thức.
Thấy Lý Dục Thần cau mày không nói lời nào, Bạch Quân Đường thở phào nhẹ nhõm.
“Này cậu, đừng giả bộ nữa, nơi này là Bách Thảo Đường, là nơi danh y quy tụ, đừng hy vọng có thể giờ trò trí trá gì qua mắt được mọi người!”
Thế nhưng Lý Dục Thần lại nói: “Lấy châm ra đây!”
Bệnh của Tang Cát không do kinh mạch mà là do linh hồn, thực ra không cần châm cứu.
Muốn loại bỏ linh hồn của cóc yêu chỉ là chuyện nhỏ đối với Lý Dục Thần.
Nhưng những người đứng xem sẽ không thể hiểu được. Nếu như anh có thể chữa khỏi dễ dàng như vậy thì không thể hiện được sự tài giỏi của anh, trái lại còn khiến người ta nảy sinh nghi ngờ, cho rằng anh ăn may, thậm chí còn cho rằng anh đã thông đồng trước với bệnh nhân.
Việc châm cứu cho bệnh nhân sẽ khiến quá trình chữa bệnh trở nên trịnh trọng và chặt chẽ, cẩn thận, không lo bị ai bắt thóp.
Hiện tại, đi bệnh viện khám bệnh cũng thường như vậy. Nếu như bác sĩ chỉ làm vài động tác mà chữa khỏi được cho bệnh nhân thì không thể hiện được bản lĩnh của mình, cho nên phải chữa bệnh cho người bệnh nhẹ như thể chữa cho người bệnh nặng, đây đã trở thành thông lệ mà người trong nghề ngầm hiểu với nhau.
Rõ ràng chỉ cần tốn mười mấy đồng tiền thuốc uống xong là sẽ khỏe lại nhưng lại vẽ ra bắt siêu âm cắt lớp, chụp cộng hưởng từ đầy đủ rồi truyền thêm mấy chai nước, bệnh nhân mang ơn, bác sĩ được cả danh và lợi.
Chuyện này không phải là do bác sĩ thất đức mà là tệ nạn của xã hội, nếu anh không làm như vậy thì chẳng những là phá luật, bị đồng nghiệp khinh bỉ mà cũng sẽ không nhận được sự tôn trọng của người bệnh.
Cho nên thần y ngày xưa giỏi chữa bệnh nhỏ thì không có danh tiếng, còn những người để được tiếng thơm tới bây giờ đều là những người có thể chữa khỏi bệnh nặng.
Thần y ngày nay cũng vậy.
Lý Dục Thần dùng châm còn có một mục đích nữa, đó chính là muốn cho Bạch Kính Đình nhìn thấy anh dùng châm. Anh muốn Bạch Kính Đình tâm phục khẩu phục trao cờ thưởng cho anh.
Nhưng châm ngũ hành của anh đã bị bỏ lại ở Lâm Hoang rồi, hiện tại, trên người anh không có kim châm. Tuy với trình độ của anh thì có thể mượn vật làm châm, thậm chí ngưng khí thành băng, hóa ra kim châm, nhưng như vậy thì không khỏi làm mọi người giật mình quá độ.
Nơi này là nội đường của Bách Thảo Y Quán, bên trong có rất nhiều dụng cụ châm cứu.
Thấy Lý Dục Thần chìa tay ra hỏi mượn kim châm, Bạch Quân Đường bật cười.
“Này cậu, cậu đi xem bệnh mà không mang theo đồ nghề à? Cậu đang hỏi mượn châm của ai vậy?”
Ánh mắt của Lý Dục Thần lạnh lẽo: “Bách Thảo Đường là quán của các bác sĩ y học cổ truyền nên đương nhiên là tôi hỏi mượn của các ông rồi”.
“Ồ, cậu đi xem bệnh không tự mang theo dụng cụ còn có mặt mũi hỏi mượn của chúng tôi ư?”
Người vây xem cũng đều chế giễu anh.
“Tên này có bị ngốc không vậy? Rốt cuộc cậu ta có biết xem bệnh hay không thế?”