Vốn cứ nghĩ Tông Sư ra tay thì huyệt đạo và kinh mạch bị phong bế trên người Trần Chí Hổ sẽ được hóa giải một cách thuận lợi nhưng không ngờ rằng, Hoàng 'Tổ Hùng kiểm tra thân thể cho Trần Chí Hổ xong lại nhíu mày, nói:
“Khí mạch bế tắc, linh khu thay đổi, đây không phải là thủ pháp võ đạo thông thường! Ai là người làm cậu Trần bị thương vậy?”
Trần Định Bang đáp: “Người này tên là Lý Dục Thần, là một thanh niên. Nghe nói lâu nay cậu ta học nghệ ở trên núi, mới vừa xuống núi chưa lâu”.
“Có biết sư phụ của cậu ta là ai không?”, Hoàng Tổ Hùng hỏi.
“Chuyện này thì tôi không biết”, Trần Định Bang lắc đầu nói.
Hoàng Tổ Hùng lắc đầu: “Vậy thì khó rồi đây!”
“Hoàng lão Tông Sư, ngài nhất định phải mau cứu con trai của tôi! Ngài muốn ra điều kiện thế nào thì cứ nói đi ạI”, Phan Phượng Anh vội la lên.
Trần Định Bang lườm vợ mình một cái: “Bà nói gì vậy, sao có thể nói những lời này trước mặt lão Tông Sư, bà không thấy xấu hổ sao!”
Hoàng Tổ Hùng phẩy tay nói: “Không sao, bà ấy. nóng lòng cứu con, có thể thông cảm được”.
Hoàng Duy Long hỏi: “Chú à, liệu có cứu được không?”
Hoàng Tổ Hùng hiểu ý của cháu mình, nếu như: không cứu được thì hôm nay đi chuyến này coi như uổng công, điều kiện mà nhà họ Trần đã đồng ý đương nhiên cũng không còn giá trị nữa.
Ông ta mỉm cười: “Thủ pháp đặc biệt như vậy, ta không dám cưỡng chế giải huyệt”.
Nghe vậy, Hoàng Duy Long và Trần Định Bang đều cảm thấy thất vọng.
Nhưng Hoàng Tổ Hùng lại lập tức đổi giọng: “Có. điều, ta có thể tới gặp tên nhóc họ Lý kia”.
Hai mắt Trần Định Bang sáng lên. Đúng vậy, muốn cởi chuông phải nhờ người cột chuông, với thủ đoạn của Tông Sư, muốn ép tên nhóc kia đi vào khuôn khổ chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.
Lý Dục Thần đi dạo quanh những con phố của Thân Châu giữa màn đêm, cảm nhận sự phồn hoa của một thành phố không ngủ.
Thấy đã đủ thời gian rồi, anh mới quay lại. La Bội Dao đã nấu xong bữa khuya, ngồi nhìn hai người trẻ tuổi vừa ăn vừa nói chuyện.
Trần Văn Học hỏi Lý Dục Thần: “Nếu như Phan Phượng Anh không chịu khuất phục thì Trần Chí Hổ sẽ đau tới chết thật ư?”
“Đúng vậy”, Lý Dục Thần trả lời rất thẳng thắn.
Trần Văn Học thì không sao, anh ta tin tưởng lời Lý Dục Thần nói nhưng chuyện này lại làm bà Trần – La Bội Dao giật nảy mình.
“Tiểu Lý à, cháu làm gì Trần Chí Hổ vậy?”, La Bội Dao hỏi.
Trần Văn Học nói: “Mẹ đừng hỏi, Dục Thần có thủ đoạn của thần tiên, hiện tại mẹ chỉ cần chờ Phan Phượng Anh cho kiệu tám người khiêng tới rước mẹ về nhà họ Trần là được”.
La Bội Dao lắc đầu, nói: “Cho dù bà ta có cho kiệu tám người khiêng tới rước mẹ thì mẹ cũng không đi đâu".
Trần Văn Học hết sức khó hiểu: “Mẹ, chẳng phải mẹ vẫn luôn muốn được đàng hoàng bước vào nhà họ Trần hay sao?”
“Con cảm thấy như vậy có gì vẻ vang không?”, La Bội Dao khẽ thở dài một tiếng: “Phan Phượng Anh làm gì không quan trọng, quan trọng là bố con, nếu như ông ta không thật lòng muốn rước mẹ về nhà họ Trần thì có mang kiệu tám người khiêng tới rước mẹ cũng có ý nghĩa gì? Mẹ bước vào cửa nhà họ Trần cũng có khác gì bước vào một chiếc quan tài sống”.
“Hơn nữa, mẹ hiểu rõ Phan Phượng Anh. Nhất định bà ta sẽ không cam lòng. Bảo bà ta rước mẹ về nhà họ Trần chẳng khác gì giết bà ta. Hơn nữa, bọn con còn muốn giành mất vị trí thừa kế của con trai bà ta, sao bà †a chịu chấp nhận chứ?”
La Bội Dao lo âu nói: “Phan Phượng Anh nhất định sẽ trả thù, bọn con phải cẩn thận một chút”.
Lý Dục Thần cười nói: “Dì La, dì yên tâm, nếu bà ta dám trả thù, vậy thì cháu sẽ không chỉ đơn giản bắt bà ta dùng kiệu tám người khiêng tới rước gì nữa đâu”.
Trần Văn Học cũng nói: “Đúng vậy, mẹ, có Dục Thần ở đây thì mẹ cứ yên tâm”.
La Bội Dao vẫn không yên lòng: “Bọn con đấy, cẩn thận một chút vẫn hơn”.
Đúng lúc này, cửa ra vào vang lên tiếng gõ cửa. “Đã khuya vậy rồi, ai tới vậy nhỉ?”
La Bội Dao lấy làm lạ, đi ra mở cửa xem thử thì hóa ra là Cố Ngôn Châu.
“Ông Cốt" La Bội Dao quen biết Cố Ngôn Châu, năm xưa, lúc bà ta còn ở bên Trần Định Bang, Cố Ngôn Châu đã đi theo Trần Định Bang rồi.
“Bà chủ”, Cố Ngôn Châu vẫn luôn gọi La Bội Dao như vậy.
La Bội Dao vội mời Cố Ngôn Châu vào nhà.
“Đã khuya vậy rồi, sao ông Cố lại tới đây?”, Trần Văn Học vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi, anh ta cực kỳ kính trọng Cố Ngôn Châu.
Gố Ngôn Châu cười với anh ta rồi khẽ khom lưng chào Lý Dục Thần. Lý Dục Thần khẽ gật đầu xem như đáp lại.
“Tôi tới để từ biệt”, Cố Ngôn Châu nói.
“Từ biệt? Ông muốn đi đâu?”, Trần Văn Học hỏi.
“Tôi đã rời khỏi Tân Môn mấy chục năm, giờ đã có tuổi, muốn về xem lại Tân Môn”, Cố Ngôn Châu nói.
“Nhưng… Chẳng phải ông đã đoạn tuyệt tình nghĩa với nhà họ Cố ở Tân Môn từ lâu rồi sao?”
Trần Văn Học từng nghe nói về chuyện của Cố Ngôn Châu, năm xưa ông ta giết người ở Tân Môn, làm trái gia quy, bị nhà họ Cố ở Tân Môn đuổi ra khỏi nhà.
“Văn Học!”, La Bội Dao quát con không được nói: “Con chớ nói bậy! Ông Cố là người của nhà họ Cố, sao lại đoạn tuyệt tình nghĩa được! Ông Gố, Văn Học nói năng không biết giữ ý giữ tứ, ông đừng để bụng”.
Cố Ngôn Châu bật cười: “Không sao, Văn Học nói cũng đúng, năm ấy tôi còn trẻ tuổi nên nóng tính, đúng là đã từng cắt áo đoạn nghĩa với người nhà nhưng giờ nghĩ lại thì chỉ là chuyện cười trong lúc kích động thôi. Lá rụng về cội, tôi đã già rồi, cũng nên về thôi. Tôi sống ở nhà họ Trần nhiều năm như vậy, chỉ có Văn Học là tôi yêu thương nhất. Tôi không có con nên coi thằng bé như con trai tôi. Lần này tôi đi khỏi Thân Châu, không biết sau này có gặp lại nữa không nên hôm nay tới đây chào. từ biệt mọi người”.