Chương 4: Ra tay tương trợ
Gã to con giơ con dao trong tay lên, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Lý Dục Thần còn chưa làm gì, một sợi dây câu đã bất chợt bay lên từ trong bụi cỏ lau, vụt ra xa mấy chục mét, quất thẳng vào cổ tay của gã to con.
Gã ta hét thảm một tiếng, con dao nhọn hoắt rơi xuống đất.
Sợi dây câu vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đổi hướng ngay giữa không trung, lần lượt xuyên qua cổ tay của bốn người còn lại. Bọn chúng và gã to con đều la hét vô cùng thảm thiết.
Ngay sau đó năm người còn lại bay vút lên trời như diều giấy, rồi lại nặng nề rơi xuống đất.
Sợi dây câu mảnh không thể nhìn thấy, họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ sợ hãi nhìn Lý Dục Thần như thể nhìn thấy yêu quái.
Họ không nhìn thấy dây, nhưng nó lại không thể thoát khỏi mắt của Lý Dục Thần. Dưới ánh nắng, sợi dây câu mảnh phát ra ánh sáng trắng, xuyên qua khe hở giữa xương cổ tay và xương cẳng tay của năm người từ khoảng cách xa hàng chục mét một cách chuẩn xác. Với khả năng phóng thích nội lực này cho thấy người nọ hiểu biết rất sâu về tinh hoa của võ đạo.
Lý Dục Thần biết là ông lão câu cá bên hồ ra tay, nhưng anh không cần cảm ơn gì cả, thế nên chỉ nhìn lướt qua rồi bước về phía gã to con đang nằm dưới đất kêu gào.
Thấy Lý Dục Thần tới gần, gã to con cứ như nhìn thấy hung thần ác nghiệt, trong mắt tràn đầy sợ hãi: “Mày, mày muốn làm gì?”
“Nói đi, ai phái tụi mày tới đây?”
“Không, không có ai cả”.
“Không có ai ư?”
Lý Dục Thần ngồi xổm xuống nắm chặt lấy cổ tay gã ta, sợi dây câu còn dính trong thịt, chỉ mới kéo nhẹ đã đau thấu tận tâm can.
Thật ra gã to con không bị thương nặng lắm, chủ yếu là do hoảng sợ, ấy thế mà gã ta không dám chống cự, chỉ đành ra sức xin tha.
“Là, là ông Lạc”.
“Ông Lạc nào?”
“Lạc Minh Sa, quản gia của nhà họ Lâm ạ”.
Đúng là Quản gia Lạc rồi! Một luồng sát khí xẹt qua trong mắt Lý Dục Thần.
Anh và lão già họ Lạc đó không thù không oán, sao ông ta có thể ra tay tàn nhẫn như thế được, chắc là do bà Lâm ra lệnh.
Bà ta không muốn cho anh làm con rể đến thế ư? Lại còn không ngần ngại muốn lấy mạng anh.
Lý Dục Thần vừa mới thề trước mộ của ông nội rằng sẽ trả ơn cho ông cụ Lâm, bây giờ xảy ra chuyện này, ân oán triệt tiêu với nhau, không ai còn nợ ai nữa.
Anh nghĩ đến mây đen trên trời tại khu vực biệt thự nhà họ Lâm, vốn dĩ còn định đi nhắc nhở một tiếng, thậm chí còn có thể giúp họ phá giải thuật này, giờ thì xem ra không cần nữa, cứ để cho họ tự giải quyết đi.
Gã to con cũng cảm nhận được sát khí trên người Lý Dục Thần, gã ta càng sợ hãi hơn, cứ liên tục xin tha.
“Chàng trai, nếu được thì hãy tha cho họ đi”, ông lão câu cá bên hồ bước ra từ trong bụi cỏ lau: “Họ bị dây câu của tôi đâm trúng huyệt nội quan, sau này bàn tay này không thể cầm dao được nữa, hãy thả họ đi đi”.
Lý Dục Thần cũng không muốn giết người trước mộ của ông nội mình, nhưng loại người này chỉ bị thương một bàn tay thì hời quá, một khi thả đi, gã ta sẽ chỉ làm hại nhiều người hơn thôi.
Anh bèn lặng lẽ ra tay với những người đó, họ nhất định sẽ bị bệnh rất nặng trong vòng bảy ngày. Nếu như có thể tỉnh ngộ trong thời gian bệnh, từ đó tu tâm dưỡng tính, tích đức làm việc thiện, bệnh tình sẽ có chuyển biến tốt. Còn nếu vẫn muốn làm việc xấu, ác khí ở ngực và gan chưa được loại bỏ, dù có sống cũng chỉ là một kẻ tàn phế.
“Biến đi!”
Lý Dục Thần nhìn những người này ngã lộn nhào rời khỏi bãi đất hoang, sau đó mới ôm quyền với ông lão: “Cảm ơn bác đã ra tay giúp đỡ”.
Ông lão quan sát Lý Dục Thần từ trên xuống dưới mấy lần: “Có thể phát hiện do tôi ra tay, cậu cũng không đơn giản đâu”.
Lý Dục Thần chỉ cười chứ không đáp.
“Chàng trai trẻ, cậu có biết vì sao tôi lại giúp cậu không?”, ông lão nhìn thoáng qua ngôi mộ kia: “Thời nay người hiếu thảo không nhiều lắm, nhất là những người khác thế hệ. Mặc dù lúc nãy cậu không khóc, nhưng tôi có thể nghe ra được nỗi đau thấu tận tâm can từ trong giọng nói của cậu. Ông nội cậu có được đứa cháu trai như cậu, nếu ông ấy ở dưới suối vàng mà biết thì cũng yên lòng”.
Lý Dục Thần khẽ thở dài: “Là cháu bất hiếu, năm ấy còn chẳng mua nổi một chỗ trong nghĩa trang, chỉ có thể chôn cất ông nội ở đây”.
Ông lão ngây người: “Chứ đây không phải nơi xây mộ mà cậu đã dày công lựa chọn à?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Không dối gạt bác, hồi nhỏ cháu và ông nội sống nương tựa lẫn nhau, sống bằng nghề nhặt đồng nát. Lúc ông nội qua đời, cháu mới bảy tuổi, đừng nói là mộ, ngay cả chi phí hoả táng cháu còn chẳng có, chỉ có thể chôn lén ông nội ở bãi đất hoang này thôi”.
Ông lão bỗng cười phá lên: “Cậu đã chọn được một nơi có phong thuỷ tốt lắm đó! Nơi đây hội tụ linh khí từ mọi nơi trong phạm vi năm nghìn mét quanh đây, đưa mắt nhìn khắp thành phố Hòa cũng rất khó tìm được khu vực tốt thứ hai mà chưa bị người khác chiếm. Cũng nhờ hai ông cháu cậu làm việc thiện tích đức nên mới được hưởng phúc này”.
Lý Dục Thần mỉm cười, tất nhiên anh biết nơi này có phong thuỷ tốt, nhưng ngày xưa lúc chôn cất ông nội thì anh không biết thật.
Nói xong, ông ấy xoay người đi về chỗ mà mình câu cá, vừa đi vừa nói: “Chàng trai, tôi nhắc nhở cậu một câu nhé, hồ Linh Sơn đang được khai phá với quy mô lớn, bãi đất hoang này cũng sắp biến mất rồi. Cậu lo mà tìm cách di dời ngôi mộ của ông nội cậu nhanh lên đi”.
Lý Dục Thần sửng sốt, chuyện này anh cũng không ngờ.
“Cảm ơn bác đã nhắc ạ”.
Lý Dục Thần không muốn nợ ân tình, khi nãy ông ấy ra tay giúp đỡ, tuy không cần thiết nhưng lại là lòng tốt, bây giờ còn lên tiếng nhắc nhở, ân tình này cần phải trả.
“Bác trai, bác bị thương do lửa mạnh, mạch âm duy bị tổn thương, nếu không chữa trị kịp thời, kéo dài thời gian thì e là sẽ ảnh hưởng đến căn cơ đấy ạ”.
Ông lão chợt khựng lại, định thần, kinh ngạc hỏi: “Cậu biết y thuật à?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Cháu có biết một ít”.
“Cậu có thể chữa khỏi vết thương của tôi ư?”
“Có thể thử xem sao”.
Ánh sáng hi vọng le lói trong mắt ông ấy: “Có thể nhìn ra tình hình vết thương của tôi, chắc chắn y thuật sẽ không quá tệ, cậu định chữa bằng cách nào?”
Lý Dục Thần lấy ra một viên đan Tiểu Hoàn: “Bác uống viên thuốc này vào, vận chân khí hai vòng Chu Thiên, sau khi vận xong cháu sẽ châm cứu cho bác”.
Anh đã đem đan Tiểu Hoàn từ trên đỉnh Thiên Đô xuống đây, nó vô cùng quý báu đối với người khác, nhưng đối với Lý Dục Thần thì chẳng là gì cả. Đã thế nguyên liệu cần thiết của đan Tiểu Hoàn cũng có thể tìm được ở nhân gian, cái khó nằm ở cách luyện chế mà thôi.
Ông lão có vẻ hơi do dự, ông ấy có thân phận cao quý, có không biết bao nhiêu người muốn lấy mạng ông. Nếu chàng trai trước mặt này là do kẻ thù phái đến…
Nhưng ông ấy vứt bỏ sự do dự rất nhanh, hạ quyết tâm cười đáp: “Được thôi, vậy cứ thử một lần xem sao”.
Ông ấy nhận lấy đan Tiểu Hoàn rồi uống vào, ngồi khoanh chân tại chỗ, bắt đầu điều động chân khí để luyện vòng Chu Thiên.
Đến Lý Dục Thần cũng phải khâm phục sự quyết đoán của ông lão này, anh rất sẵn lòng kết bạn với một người như vậy.