'Trữ Phượng Toàn nhướng mày, tức giận nói: “Nhất Chi Mai, nể mặt Liễu Tông Sư, chỉ cần bà giao hạt châu ra, tôi sẽ không làm khó bà. Còn nếu bà vẫn cố chấp không chịu hối cải, khăng khăng chống lại đảo Cửu Long của tôi…”
Trữ Phượng Toàn không nói hết câu, giữ lại chút thể diện cho Liễu Kim Sinh.
Thế nhưng, chị Mai lại càng tức giận hơn, vốn dĩ bà ta đã muốn trả lại viên châu rồi nhưng giờ bà ta quyết định không trả nữa, lạnh mặt nói: “Hạt châu không ở chỗ tôi, muốn lấy thì tự đi mà tìm”.
Lý Dục Thần thấy Liễu Kim Sinh mỉm cười, có vẻ như đây chính là kết quả mà ông ta muốn.
Anh lại càng thêm chắc chắn Hỏa Long châu đang trong tay Liễu Kim Sinh. Rõ ràng là ông ta cố ý đổ tội này cho chị Mai nhưng người ngoài lại nghĩ ông ta cõng thay tội cho chị Mai suốt mấy chục năm. Rõ ràng ông ta là kẻ bạc tình nhưng lại được ngợi ca là tình sâu nghĩa nặng. Quả là giỏi tính toán!
Chị Mai là người thông minh nhưng bà ta không biết sự khác nhau giữa Hỏa Long châu và Mỹ Nhân châu, hơn nữa lý trí và sự thông minh của bà ta đã bị tình cũ, hận mới che mờ, không nhìn ra được vấn đề.
Trữ Phượng Toàn giận dữ, chắp tay nói với Liễu Kim Sinh: “Liễu Tông Sư, Hỏa Long châu vô cùng quan trong với đảo Cửu Long, người phụ nữ này đã không biết tốt xấu như vậy thì tôi đành phải đắc tội thôi”.
Liễu Kim Sinh thở dài, nói: “Ôi, tôi có lòng bảo vệ hoa nhưng tiếc là hoa không hiểu lòng tôi…”
Nét mặt ông ta đượm đôi chút đau buồn, không hề giống giả vờ.
Đường đường là Tông Sư, là bậc chí tôn trong võ đạo, vậy mà lại cất lên tiếng cảm thán buồn bã như vậy, chuyện này không khỏi khiến nhân sĩ võ lâm cảm thấy bất bình thay ông ta, cứ như thể thứ mà người phụ nữ này làm tổn thương không phải là trái tim của Tông Sư mà là toàn bộ võ lâm vậy.
“Thật sự là không biết tốt xấu!”
“Tôi đã nói rồi, lòng dạ đàn bà là thứ độc ác nhất trên đời này, chúng ta luyện võ chớ nên đa tình!”
“Chớ nói nhảm, bà ta là bà ta, đừng đánh đồng bà ta với tất cả phụ nữ trên đời này”.
“Đúng vậy, bà ta chỉ là một ả giặc cướp của Lan Môn mà thôi. Ai mà chẳng biết Lan Môn không chỉ trộm đồ mà còn trộm cả người chứ!”
Mọi người càng nói càng khó nghe.
Trữ Phượng Toàn thấy Liễu Kim Sinh không định che chở cho Nhất Chi Mai bèn định ra tay với bà ta.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh ngồi bên cạnh chị Mai cũng căng thẳng lây. Ông chủ Vương xoa lòng bàn tay, bàn tay lập tức đỏ rực. Còn giữa kẽ tay của sư phụ Vinh thì xuất hiện thêm lưỡi dao mỏng như cánh ve.
Đúng lúc này, Lý Dục Thần bỗng nói: “Hỏa Long châu đang ở chỗ tôi”.
Tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả chị Mai và Liễu Kim Sinh, ai nấy đều đổ dồn lại nhìn Lý Dục Thần.
“Cậu bảo sao?”, Trữ Phượng Toàn gän giọng.
“Tôi bảo là Hỏa Long châu đang ở chỗ tôi”, Lý Dục Thần không chút hoang mang, đáp hết sức bình tĩnh: “Chờ đại hội võ lâm kết thúc, tôi sẽ đích thân mang Hỏa Long châu tới đảo Cửu Long một chuyến”.
Liễu Kim Sinh tò mò quan sát Lý Dục Thần, ánh mắt có phần khó hiểu.
Trữ Phượng Toàn cười gắn, hỏi: “Dựa vào gì mà tôi phải tin lời cậu?”
Lý Dục Thần mỉm cười: “Dựa vào việc tôi họ Lý”. Vừa rồi đã có người kể lại chuyện xảy ra trên hồ Tiền Đường hôm qua, mọi người đều đã biết Lý Dục Thần là con cháu nhà họ Lý ở thủ đô.
Tiền Khôn nhìn về phía Lý Dục Thần, mắt sáng lên như đã hiểu thấu ý đồ của anh.
Lúc này anh nói như vậy không chỉ thể hiện anh tự †in vào bản thân mà còn là tuyên bố với tất cả mọi người rằng nhà họ Lý ở thủ đô đã mạnh mẽ trở lại.
“Hừ”, Trữ Phượng Toàn không nhịn được bật cười: “Tôi biết cậu họ Lý nhưng trên đời này có nhiều người họ Lý như vậy, cậu chỉ nói một câu mà đòi tôi tin cậu ư? Lỡ như cậu chạy mất thì sao? Tôi biết đi đâu tìm cậu bây. giờ?”
Lý Dục Thần nói: “Danh dự của tập đoàn Kinh Lý và nhà họ Lý ở thủ đô mà lại không sánh bằng một viên Hỏa Long châu nhỏ nhoi ư?”
Tiền Khôn đột nhiên lên tiếng: “Nhà họ Tiền tôi đồng ý bảo lãnh cho cậu Lý”.
Tiền Khôn vừa dứt lời, Cao Sĩ Hiến cũng nói: “Nhà họ. Cao tôi cũng đồng ý bảo lãnh cho cậu Lý”.
Đám đông xôn xao bàn tán, hai nhà họ Tiền và họ Cao đồng thời ra mặt bảo lãnh, e rằng đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Mọi người không biết Hỏa Long châu là gì nhưng dù thế nào nó cũng chỉ là một hạt châu, có nhà họ Tiền và nhà họ Cao ra mặt, đừng nói là một hạt châu, cho dù có mua luôn cả đảo Cửu Long thì cũng chẳng ai cảm thấy bất ngờ.
Trữ Phượng Toàn cảm thấy khó xử, Hỏa Long châu rất quan trọng với đảo Cửu Long nhưng ông ta cũng không thể không nể mặt hai vị họ Tiền và họ Cao này.
Liễu Kim Sinh cười nói: “Đảo chủ Trữ, nếu ông Khôn và ông Cao đều đã đứng ra bảo lãnh rồi thì mong ông vui lòng đợi thêm ít hôm nữa. Chắc hẳn cậu Lý đây sẽ nói được là làm được”.
Đối với Liễu Kim Sinh, đây là một kết quả tốt. Nếu như Trữ Phượng Toàn động thủ ngay tại đây thì khó nói trước được kết quả sẽ như thế nào, một khi Trữ Phượng Toàn biết thứ trong tay Nhất Chỉ Mai không phải là Hỏa Long châu thì sẽ khá phiền phức.
Ông ta tin chắc Lý Dục Thần không thể nào mang Hỏa Long châu tới đảo Cửu Long, bởi vì Hỏa Long châu đang ở trong nhà ông ta. Chắc chắn anh nói vậy chỉ là kế hoãn binh, giải vậy cho Nhất Chỉ Mai mà thôi.
Có điều nếu vậy thì Trữ Phượng Toàn sẽ không nghỉ ngờ thứ mà Nhất Chỉ Mai ăn trộm không phải là Hỏa Long châu, lại càng sẽ không nghỉ ngờ Liễu Kim Sinh.
“Được, vậy tôi nể mặt hai người”, Trữ Phượng Toàn chắp tay, sau đó chỉ ngón tay vào người Lý Dục Thần, cảnh cáo: “Tốt nhất là cậu nói được làm được! Nếu không họ Lý của cậu sẽ phải khắc lên trên bài vị!”