Lâm Thu Thanh cũng coi thường người như vậy. Nhưng hiện thực vô tình. Chỉ có lúc thực lực cường mạnh mới có tư cách xem thường người khác. Nhưng lụi bại, những kẻ tiểu nhân gian dối mà mình coi thường sẽ nhảy lên cắn mình môt cái, mà mình cũng không còn cách nào.
Lâm Mộng Đình bỗng bước lên trước, nói: “Nếu cô chê chật thì có thể tự bao luôn một chiếc thuyền”.
Nói xong, liền đỡ lấy cánh tay của Lâm Thượng Nghĩa từ tay Lâm Thu Thanh, dìu nói: “Ông nội, chúng a lên thuyền!”
Lâm Thượng Nghĩa khẽ gật đầu, trong lòng thầm khen thái độ bình tĩnh điềm nhiên của cháu gái.
Người trên thuyền phát ra tiếng xùy một hồi, hiển nhiên là vô cùng coi thường hành động của người nhà họ Lâm.
Phạm Duyệt Khanh cau mày, nhìn Lâm Mộng Đình với vẻ mặt chê ghét. Trước nay phụ nữ coi trọng nhan sắc, khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp hơn cô ta, thì muốn †ìm khuyết điểm của đối phương. Nhưng cô ta nhìn chăm chằm Lâm Mộng Đình hồi lâu, cũng không tìm được điểm nào kém hơn mình. Việc này khiến cô ta càng ghét.
“Ha, đúng là không có giáo dục! Chẳng trách bị nhà họ Viên đánh thảm hại như vậy, lại còn có hứng thú đến tham dự tiệc như này. Cũng không sợ người trong bữa tiệc nhổ nước bọt, nhấn chìm chết các người!”
Phạm Duyệt Khanh ăn nói vô cùng khắc nghiệt.
Lâm Mộng Đình chẳng thèm để ý, dìu Lâm Thượng Nghĩa lên du thuyền.
Phạm Huệ Hoa vẫn luôn ngắm cảnh bỗng quay người nói: “Con gái, đừng đôi co với những người này. Họ không có giáo dục, chúng ta có giáo dục. Họ lên thuyền, thì chúng ta xuống thuyền là được”.
Nói xong, ông ta dẫn Phạm Duyệt Khanh xuống thuyền.
Họ vừa xuống thuyền, những người khác cũng đều xuống theo, dường như ôn thần lên thuyền vậy, người nào cũng chạy thật nhanh.
Như vậy, chiếc thuyền rộng lớn chỉ chở mấy người nhà họ Lâm và Đỉnh Hương, Mã Sơn cùng với mấy người chị Mai.
Vậy cũng tốt, không ai làm phiền, cũng coi như bao. trọn du thuyền. Việc này cũng khiến những người trên thuyền với tâm trạng phức tạp cũng thoải mái hơn.
Nhìn du truyền rời đi, Phạm Duyệt Khanh bên bờ cũng bất mãn nói: “Bố, dựa vào cái gì mà để họ đi trước?”
Phạm Huệ Hoa nói: “Người nhà họ Lâm xui xẻo thế nào, con không biết hả? Ở cùng một chỗ với họ lâu, may mắn tiền tài sẽ mất. Chẳng may bị gia chủ nhà họ Viên nhìn thấy, còn tưởng chúng ta đứng về phía họ đấy”.
Người bên cạnh đều gật đầu, nói; “Đúng thế, họ vừa lại gần, tôi đã cảm thấy toàn thân khó chịu. Đó chính là xui xẻo! Ấy, người nhà họ Lâm cũng thật là, đã như vậy rồi, còn có tâm trạng tham dự tiệc như này, cũng không sợ mất mặt!"
Phạm Huệ Hoa cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Mất mặt thì đã làm sao, họ đến giành chút hy vọng. Chỉ có trong những buổi thế này, mới có thể trèo với được đại lão, tìm đường sống trong cõi chết”.
“Có thể trèo cao đại lão gì chứ? Nhà họ Tiền hay nhà họ Cao?”, người bên cạnh cười nói: “Người của nhà họ Tiền nhà họ Cao nhìn thêm họ một cái, coi như tôi thua!”
“Hừ! Có cùng dứt giậu, người gấp gáp có gì mà không làm được? Các ông không nhìn thấy nhan sắc của con gái Lâm Thu Thanh sao, chỉ cần cô ta chịu bán, nói không chừng thực sự có cơ hội xoay chuyển”.
“Đúng thế, con gái của Lâm Thu Thanh đẹp thật, nếu chịu lên giường với tôi, tôi chưa chắc có thể kiềm chế được. Ha ha ha…”
Đám người cười lớn một hồi, trong lòng càng coi thường nhà họ Lâm.
'Thuyền hoa chậm rãi đi trên nước, ngắm được toàn bộ cảnh sắc non sông.
Khiến người ta chú ý nhất là sân khấu trên nước. rộng lớn được dựng lên tạm thời đó.
Cả sân khấu như một đóa hoa sen, nở rộ trên mặt nước.
Sau khi thuyền dừng lại, người nhà họ Lâm xuống thuyền, đi lên sân khấu.
Lúc này ở đây đã có không ít người, mỗi một khu vực đều đã có vài vị khách ngồi. Cũng có vài vị khách đang đi đi lại lại chào hỏi lẫn nhau.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp tân, người nhà họ Lâm đến trước chỗ ngồi của mình.
Chỗ này gần với trung tâm sân khấu chính nhất, có thể nói là vị trí vô cùng đắc địa.
Trong khách đến có rất nhiều người chỉ chỏ về phía bọn họ.
Lâm Thu Thanh nhìn qua, vừa nhìn là thấy trên chỗ nồi đối diện, chính là Viên Thọ Sơn, gia chủ nhà họ Viên.
Bên tổ chức hình như cố ý sắp xếp như vậy, không biết là để tránh họ đụng phải nhau sẽ khó xử, hay là có thể hình thành cục diện đối đầu chính diện.
Các vị khách bên cạnh đều đang thì thầm to nhỏ.
“Ấy, chẳng phải là người của nhà họ Lâm thành phố Hòa sao? Sao họ cũng đến?”
“Đúng thế, sản nghiệp sắp mất hết rồi phải không, lại còn có tâm trạng đến dự tiệc”.
“Đúng thế, nhà họ Viên đã phản kích toàn diện, chưa đến mấy ngày nữa, nhà họ Lâm sẽ phá sản”.
“Chắc chắn không? Phá sản nhanh thế sao? Tốt xấu gì nhà họ Lâm cũng là đệ nhất thế gia thành phố Hòa đấy!"
“Xì, đệ nhất thành phố Hòa, làm sao có thể so được với nhà họ Viên ở Tiền Đường? Hơn nữa, thành phố Hòa còn có nhà họ Triệu, nhà họ Phùng, nhà họ Tra, nhà nào cũng không thua nhà họ Lâm, đệ nhất này của họ, cũng chẳng vững chắc”.
“Chúng ta tránh xa chút thì hơn, đừng để nhà họ Viên tưởng chúng ta đứng về phía nhà họ Lâm”.
“Đúng đúng đúng, tránh xa một chút. Bên tổ chức. cũng thật là, sao lại sắp xếp chúng ta và nhà họ Lâm ngồi cùng một bên chứ”.
Có vài người bắt đầu đứng lên, thậm chí một số người chuyển ghế. Nhân viên đến ngăn họ cũng không được.
Không ít người trực tiếp chuyển đến đối diện, gân nhà họ Viên, tìm chỗ trống đặt ghế xuống.
Những người mặc dù không đến phía đối diện, cũng chuyển vị trí cách chỗ nhà họ Lâm rất xa.