Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa bên mặt hắn ta lộ ra nụ cười dâm đãng, nửa bên mặt còn lại đầy sẹo lại hiện ra vẻ bi thương.

Hắn ta đưa tay ra dựng đứng lòng bàn tay lại, mép lòng bàn tay sắc như dao chĩa thẳng vào ngực Tra Na Lệ.

Tiếng súng bên kia núi đã sớm dừng lại.

Ngay lúc này, một luồng sát khí lạnh thấu xương lan tỏa khắp đất trời như sương giá mùa đông làm đóng băng mọi thứ.

Thái Vu Long Tăng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy xa xa có một điểm sáng đen, ngay cả trong đêm tối cũng rất nổi bật.

Nó đen hơn cả màn đêm, như một vết nứt trong không gian, không có bất kỳ ánh sáng nào có thể thoát khỏi nó.

Khi Thái Vu Long Tăng ngẩng đầu lên, ánh sáng đen vẫn còn trên đỉnh núi, chỉ trong chớp mắt, nó đã ở ngay trên đầu ông ta.

Lúc này hắn ta mới nhìn rõ đó là một thanh kiếm.

Sát khí từ bốn phương tám hướng ùa đến rồi tụ lại trên thân kiếm mang theo sự kinh hoàng diệt trời diệt đất, đâm vào đỉnh đầu Thái Vu Long Tăng.

Ầm!

Cơ thể của một thế hệ yêu tăng chớp mắt cái đã tan thành tro bụi trong kiếm khí, kiếm thế không ngừng đập xuống đất tạo thành một cái hố sâu hun hút.

Trong bụi đất bay mù mịt, một chấm đỏ như lửa chảy bay qua rơi vào lồng ngực Mã Sơn.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng đáp xuống đứng trước người Mã Sơn, lòng bàn tay lướt qua ngực anh ta, lồng ngực đã mở ra khép lại như một chiếc khoá kéo, không để lại một vết sẹo nào.

Nhưng sắc mặt của Lý Dục Thần lại rất nghiêm trọng, tay đặt trên ngực Mã Sơn vẫn không buông ra.

Kiếm Huyền Minh giết chết Thái Vu Long Tăng chỉ trong nháy mắt, Tra Na Lệ hoàn toàn không phản ứng kịp, lúc đó cô ta còn tưởng rằng sư phụ đã đến. Mãi đến khi Lý Dục Thần xuất hiện lắp lại trái tim cho Mã Sơn và khâu lại vết thương trên ngực thì cô ta mới phản ứng lại, biết mình và Mã Sơn đã được cứu.

Nhưng nhìn thấy biểu cảm của Lý Dục Thần, trái tim cô ta lại treo lơ lửng.

"Anh ấy... Anh ấy thế nào rồi?" Cô ta cẩn thận hỏi.

Lý Dục Thần không nói gì.

Tra Na Lệ căng thẳng đến cực độ, răng cắn chặt môi, cắn đến chảy máu mà không hề hay biết.

Một lúc lâu sau, Mã Sơn đột nhiên ho.

Tra Na Lệ mừng đến phát khóc: "Anh ấy sống rồi! Anh ấy sống lại rồi!"

Mã Sơn ho càng lúc càng dữ dội, nôn ra nhiều cục máu và đờm.

Tra Na Lệ dùng quần áo của mình lau mặt và lau khóe miệng cho anh ta.

Đợi đến khi anh ta nôn xong, Lý Dục Thần mới buông tay ra.

Biểu cảm của anh vẫn rất nghiêm trọng, anh nói: "Mạch tim đã nối lại rồi, vết thương trên cơ thể không sao, dưỡng một thời gian là được. Nhưng mà..."

"Nhưng mà sao?" Tra Na Lệ chùng lòng, có một dự cảm không lành: "Ngay cả trái tim cậu cũng có thể nối lại, còn có gì làm không được sao?"

Lý Dục Thần lắc đầu: "Pháp tu của yêu tăng này rất kỳ lạ, hắn ta đã tách rời tim, hồn và thân xác của anh Mã Sơn rồi. Sức mạnh của hắn ta hẳn là đến từ một loại thần lực tự nhiên nguyên thủy nào đó. Đây là thứ mà chỉ cổ vu mới có thể khống chế."

"Vậy... Vậy cuối cùng anh ấy thế nào? Có sao không?" Bây giờ Tra Na Lệ chỉ quan tâm đến Mã Sơn thôi.

"Linh hồn của anh Mã Sơn tách rời, hồn phách và thân xác rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra ngoài. Tôi chỉ có thể tạm thời dùng pháp thuật giúp anh ấy giữ lại nhưng đây không phải là kế sách lâu dài."

"Kế sách lâu dài thì sao? Chắc chắn cậu có cách, đúng không?"

"Cách cơ bản là dựa vào tu luyện của bản thân, tăng cường linh hồn từng chút một, đợi đến khi anh ấy tu luyện đến Tiên Thiên, trải qua lôi kiếp tôi luyện thì linh hồn ắt sẽ ổn định."

"Tu luyện đến Tiên Thiên sao? Phải bao lâu nữa!" Tra Na Lệ sốt ruột nói: "Trước khi Tiên Thiên thì sao?"

"Trước khi Tiên Thiên thì có hai cách, một là tìm một pháp bảo định hồn mạnh mẽ, giúp anh ấy ổn định linh hồn. Nhưng loại pháp bảo này quá hiếm, rất khó tìm."

Lý Dục Thần cau mày, dường như đang suy nghĩ cách.


"Thứ hai thì sao?" Tra Na Lệ hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK