Nghê Hoài Kỳ cứng giọng nói xong, chợt thấy Hoàng
Phủ Hiền ném sách "đùng" lên bàn. Trong lòng ông ta
hồi hộp, không biết mình nói sai điều gì.
"Con cho rằng tại sao ta lại tới Giang Đông, lội vũng nước đục này?", Hoàng Phủ Hiền trầm mặt hỏi.
"Không phải nhà họ Trương mời người đến sao?", Nghê Hoài Kỳ thấp thỏm đáp.
"Hừi Chút chuyện cỏn con ở Giang Đông của các người cũng xứng để ta ra mặt!", Hoàng Phủ Hiền cười lạnh: "Một Lang Dụ Văn nho nhỏ, năm đó lại cần bát đại hào môn liên thủ với nhau mới đuổi được anh ta ra khỏi ị_ Giang Đông, nói ra cũng không sợ người ta cười vào mặt!"
"Vậy sư phụ người…" "Ta nhận ủy thác của người khác". "Chẳng lẽ là vị kia…"
Nghê Hoài Kỳ trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Phủ Hiền bắn về phía mình, lập tức ngậm miệng.
Ông ta biết, người kia tuyệt đối không cho phép nói ra.
"Không lẽ thật sự là vì Lý Dục Thần?”, Nghê Hoài Kỳ sửa miệng: "Thằng này quan trọng đến thế sao?”
"Hậu duệ duy nhất của nhà họ Lý Thủ đô, con nói xem có quan trọng hay không? Trên đời này, không biết có bao nhiêu người mong ngóng anh ta chết đâu!"
"Vậy sao sư phụ không trực tiếp đi giết anh ta? Với công phu của người còn không phải là dễ như trở bàn tay?"
"Giết anh ta dễ như trở bàn tay, nhưng cũng nên có một danh nghĩa để giết anh ta. Lúc thanh danh anh ta vang dội tại Nam Giang, nếu ta mạo muội chạy tới Nam Giang giết anh ta, ta sẽ đắc tội toàn bộ thế gia hào môn Nam Giang. Chuyện khác không quan trọng, nhưng nghe nói nhà họ Tiền và nhà họ Cao Tiền Đường có mối quan hệ rất tốt với anh ta. Thế lực của nhà họ Tiền khổng lồ, nhà họ Cao có quan hệ chặt chẽ với Hồng Môn ở nước ngoài. Hai nhà này tuỳ tiện đắc tội đều không tốt".
"Nhưng con nghe nói, Lý Dục Thần giết Liễu Kim Sinh thành phố Dũng, còn diệt cả nhà họ Liễu, chuyện này còn không đủ để trở thành lý do giết anh ta sao?"
"Việc này không có lửa thì sao có khói, nhưng không có chứng cứ xác thực. Chúng ta tin, nhưng con hỏi thử người Nam Giang tin không?"
"Vậy ý của sư phụ là…"
"Haha, rất đơn giản, chờ Lý Dục Thần đến, giết anh ta ở ngay chỗ này".
"Ở chỗ này?", Nghê Hoài Kỳ giật mình hỏi: "Nơi này là trụ sở chính của hiệp hội võ đạo, Lý Dục Thần dám đến?"
Hoàng Phủ Hiền mỉm cười: "Ta nhốt Lang Dụ Văn ở chỗ này chính là để chờ anh ta tới. Ta đã tìm đọc tư liệu về quá khứ của người này, trước kia thì không biết, nhưng chỉ từ cách hành sự trong nửa năm gần đây, thằng này xem như ân oán rõ ràng, có thù báo thù, có ơn báo ơn, ra tay quả quyết tàn nhẫn, rất có vài phần khí phách của hào hiệp giang hồ. Nếu không phải…"
Hoàng Phủ Hiền tạm dừng, hơi hơi tích tài thở dài một cái.
"Với tích cách của anh ta, chắc chắn sẽ tới cứu Lang Dụ Văn".
"Nguy rồi!", Nghê Hoài Kỳ kinh hãi nói: "Liệu anh ta có đi đến nhà họ Phan trước không? Hai anh em kia bị tra tấn thành như vậy tại nhà họ Phan, có cứu trở về thì đoán chừng cũng thành kẻ tàn phế. Nếu anh ta đến nhà họ Phan báo thù, nhà họ Phan xem như thảm rồi!"
Hoàng Phủ Hiền đáp: "Nếu anh ta đi nhà họ Phan trước thì càng tốt. Anh ta càng giết nhiều người, lại càng khẳng định truyền thuyết anh ta là một con quỷ giết người. Thảm án diệt môn của nhà họ Liễu thành phố Dũng không phải anh ta làm, cũng sẽ biến thành anh ta làm. Đến lúc đó, ta giết anh ta sẽ không ai nói gì”.
"Sư phụ cao tay!", Nghê Hoài Kỳ nói. Đúng lúc này, có người hoang mang rối loạn tiến vào báo cáo: "Mấy vị Tông Sư, không xong rồi, ngoài kia có một người tên là Lý Dục Thần giết bảo vệ rồi xông vào!"
"A, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!", trong lòng Nghê Hoài Kỳ bội phục Hoàng Phủ Hiền: "Sư phụ, con đi xuống xem một chút".
"Đừng vội, để anh ta náo động bên dưới thêm nữa, giết thêm mấy người", Hoàng Phủ Hiền lạnh nhạt nói, như thể người chết bên ngoài kia không phải người, mà là mấy con kiến thôi.
Lại một đệ tử tới báo cáo: "Lý Dục Thần giết Lý Nam, Dương Tông Sư đã dẫn người đi ra".
"Sư phụ, đừng làm cho Dương Nguyên Tấn đoạt nổi bật!", Nghê Hoài Kỳ nhắc nhở.
Hoàng Phủ Hiền đáp: "Không sao cả, từ khi Dương Nguyên Tấn lên làm tổng bí thư, công phu xao nhãng không ít. Nếu ông ta có thể giết Lý Dục Thần, chứng minh kẻ này không đáng ta ra tay".
Hầu Khuê Đông vẫn luôn ngồi bên cạnh không lên tiếng rốt cục không nhịn được mà mở miệng: "Hoàng. Phủ Tông Sư, để tôi đi xem một chút đi. So với việc để Dương Nguyên Tấn khoe mẽ, không bằng nhường nổi bật này cho tôi. Lý Dục Thần này giao cho tôi đi".
Hoàng Phủ Hiền gật gật đầu: "Cũng được, vậy vất vả Hầu Tông Sư".
Hầu Khuê Đông đứng lên chắp tay: "Không dám nhận, Hoàng Phủ Tông Sư xin chờ một chút, chờ tôi đi giết Lý Dục Thần!"
Võ quán Hoa Anh tại Thân Châu bị phá hủy, võ quán cũ sư phụ để lại bị dán giấy niêm phong, đi tìm Trần Định Bang tính sổ sách lại gặp phải Hoàng Tổ Hùng ngăn cản, Hầu Khuê Đông đã nhịn đầy bụng tức giận từ lâu.
Ông ta đang lo không có nơi trút giận, vừa vặn lấy thằng họ Lý kia khai đao.
Giết Lý Dục Thần tương đương với giúp Hoàng Phủ Hiền, rồi giết về Thân Châu. Dù Hoàng Phủ Hiền không ra tay, có Nghê Hoài Kỳ trợ giúp ông ta, ông ta cũng có thể ép Hoàng Tổ Hùng một đầu. Đến lúc đó, xem ai còn có thể cứu Trần Định Bang.
Hầu Khuê Đông nghĩ như vậy, đang muốn quay người ra ngoài.
Chợt có người nói: "Ông đang nhắc đến tôi sao?"
Cửa lớn đối diện chợt mở ra, một người trẻ tuổi xách một thanh kiếm màu đen đứng ở cửa.
Hầu Khuê Đông sửng sốt, chợt phản ứng lại, hỏi: "Cậu chính là Lý Dục Thần?”
"Ông là ai?", Lý Dục Thần hỏi ngược lại. "Hầu Khuê Đông Thân Châu!", Hầu Khuê Đông ưỡn ngực ngẩng đầu, giống như vô số lần khác ông ta tuyên bố thân phận Tông Sư của mình với người khác.
"Vậy thì đúng rồi".
Lý Dục Thần gật gật đầu, kiếm trong tay vung lên.
Đầu Hầu Khuê Đông liền rớt xuống, lăn đến bên dưới bàn trà nhanh như chớp.