Đám người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
"Không phải là lão Viên muốn thay thế con trai ra trận đấy chứ?"
"Không thể nào, lão Viên biết võ công? Chưa bao giờ nghe nói!"
"Cho dù ông ta biết võ công, nhưng ông ta và Hà Tông Sư là quan hệ ngang hàng, sao có thể thay thế đệ tử Tông Sư xuất chiến được chứ?"
Lúc mọi người đang nghỉ ngờ trong lòng, Viên Thọ Sơn đã mở miệng:
"Rất nhiều người đều biết tôi và Hà Tông Sư là anh em tốt, nhưng ít có người biết tôi đã từng học nghệ dưới môn hạ của Tông Sư. Hôm nay là võ lâm tụ hội, theo quy củ của võ lâm, tôi cũng là đệ tử của Hà Tông Sư, Hà Tông Sư cũng là sư phụ của tôi. Hôm nay tôi muốn đại diện môn hạ của Hà Tông Sư so tài với môn hạ của Liễu Tông Sư, không biết có hợp quy củ hay không?"
Xung quanh lặng im, ai nấy đều nhìn về phía mấy vị Tông Sư hai nhà Tiền Cao trên ghế khách quý.
"Không có gì không hợp quy củ cả. Nhưng mà lão Viên…", Bách Phú Minh trầm ngâm nhắc nhở: "Tài năng sợ tuổi tác, ông đã cao tuổi rồi, vẫn nên cẩn thận thì hơn!"
Viên Thọ Sơn cười ha ha một tiếng, nói ra: "Cảm ơn Bách Tông Sư đã nhắc nhở, mặc dù Viên mỗ đã cao tuổi, nhưng vẫn còn sức đánh một trận".
"Ừm, nếu đã như vậy, tôi cũng không có ý kiến gì", Bách Phú Minh nhìn về phía Liễu Kim Sinh: "Liễu Tông Sư, ý của ông như nào?”
Liễu Kim Sinh cũng cảm thấy rất bất ngờ về việc. Viên Thọ Sơn xuất chiến, mặc dù cảm giác đối phương đột nhiên thay người xuất chiến dường như có âm mưu, nhưng ông ta không có lý do từ chối, liền nói: "Nếu lão Viên đã nguyện ý dạy dỗ đệ tử môn hạ của tôi một chú, đương nhiên tôi cầu còn không được. Chấn Võ, học hỏi lão Viên cho tốt, biết dừng đúng lúc là được".
Liễu Chấn Võ đáp một tiếng, sau đó liền chắp tay với Viên Thọ Sơn: "Lão Viên, xin chỉ giáo!"
Viên Thọ Sơn chắp tay đáp lễ: "Mời!" Hai người triển khai tư thế. Mọi người vốn cho rằng sẽ là một trận hiếu chiến.
Nhưng Viên Thọ Sơn vừa mới triển khai tư thế, rất nhiều người đều cảm thấy không đúng.
Phần lớn những người đang ngồi ở đây đều là cường giả Hóa Kình trở lên, rất nhiều chưởng môn các môn phái đều đến Hóa Kình đỉnh phong, kẹt ở tầng kia không có cách nào đột phá.
Mặc dù sau Hóa Kình đỉnh phong chính là Tông Sư. Nhưng Tông Sư và Hóa Kình giống như một cái trên trời một cái dưới đất vậy.
Mà uy thế bộc phát ra trên người Viên Thọ Sơn lại khiến bọn họ cảm thấy ngạt thở. Đây không phải là thứ mà một võ giả Hóa Kình đỉnh phong nên có.
"Lão Viên là Tông Sư?”
"Đây là, Nam Giang chúng ta có tông sư thứ ba sao?"
"Hóa ra nhà họ Viên lại mạnh như vậy! Viên Thiên Lãng đã ở Hóa Kình đỉnh phong rất nhiều năm, không nghĩ tới lão Viên còn mạnh hơn con trai ông ta!"
Lúc đám người đang chấn động, mấy vị Tông Sư ở đây ngoại trừ Hà Trường Xuân ra thì những người khác cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Nhất là Liễu Kim Sinh.
Ông ta vô cùng chắc chắn Viên Thọ Sơn đã đến cảnh giới Tông Sư, mặc dù có thể là vừa mới đột phá, vẫn chưa ổn định, nhưng muốn đối phó với Liễu Chấn Võ chỉ là Hóa Kình đỉnh phong thì vẫn dư xài.
Đúng lúc này, Viên Thọ Sơn chuyển động. Ông ta võ ra một chưởng, khí thế hùng hồn như núi cao, chấn động như sấm rền.
"Tông Sư! Ông ta là Tông Sư!", có người hô lên.
Vừa rồi mọi người mới chỉ suy đoán dựa vào khí thế, chờ đến khi Viên Thọ Sơn ra tay, cuối cùng bọn họ đã có thể xác định ông ta chính là Tông Sư.
"Nam Giang có vị Tông Sư thứ bai"
Mọi người vừa khiếp sợ, đồng thời cũng cảm thấy rất hưng phấn.
Xuất vị Tông Sư thứ ba, đây là sự vinh quang của toàn bộ võ lâm Nam Giang.
Liễu Chấn Võ bị khí thế của Tông Sư đè ép, gần như không có khả năng phản kích, chỉ có thể lùi lại muốn tránh thoát một chưởng của Viên Thọ Sơn. Mà ý chỉ của ông ta đã mất, dù cho tránh thoát được một chưởng này, đối mặt với Tông Sư cũng chỉ có thể nhận thua.
Nhưng không ngờ được là Viên Thọ Sơn căn bản không cho Liễu Chấn Võ cơ hội, ông ta lấy tốc độ nhanh hơn lao lên, vẫn là một chưởng kia, chưởng lực chưa hết đã dán lên lồng ngực của Liễu Chấn Võ.
Bị chưởng lực của Tông Sư đánh trúng ngực, chỉ cần một chưởng này là đánh thật, Liễu Chấn Võ chắc chắn sẽ phải chết.
Liễu Kim Sinh nhướng mày lên, trong đôi mắt lộ ánh sáng lạnh lẽo. Nhưng lúc này ông ta không thể ra tay, bởi vì không hợp quy củ.
Bàn tay của Viên Thọ Sơn nhấn một cái lên lông ngực Liễu Chấn Võ, Liễu Chấn Võ nhẹ nhàng bay lên giống như một cái lá cây, lại nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Đợi đến khi Liễu Chấn Võ bò dậy từ dưới đất, mọi người đều biết Viên Thọ Sơn đã nương tay.
Liễu Chấn Võ không bị thương, chỉ là sắc mặt cực kỳ khó coi. Ngay cả một chiêu của Viên Thọ Sơn còn không tiếp nổi, đã không cần đánh nữa.
Người có sắc mặt còn khó coi hơn Liễu Chấn Võ là Liễu Kim Sinh.
Đệ tử luận võ, nhưng người tranh tài lại là sư phụ. Đồ đệ thua, người mất mặt cũng là sư phụ.
Nhưng người ta có thể dạy dỗ ra được một Tông Sư, nhà họ Liễu ở đời ông ta trở đi lại không có một người thừa kế Tông Sư nào nữa. Ván này, ông ta thua, không thể không nhận.
"Chấn Võ, lui ra đi", Liễu Kim Sinh trầm giọng nói.
Liễu Chấn Võ nghiêm mặt chắp tay với Viên Thọ Sơn, cả người dính đầy bụi đất về chỗ ngồi.
Viên Thọ Sơn cũng chắp tay: "Cảm ơn đã nhường!"