“Chúng tôi cũng có thế làm chứng!”, những nhân viẽn khác của Dưỡng Hư Đường thấy giám đốc của mình đã đứng ra rồi nên cũng đều lần lượt lẻn tiếng.
“Các người to gan thật đấy!”, cục phó Khưu tức tối hét lên: “Các người rõ ràng là cùng một giuộc, camera đâu, tôi muốn kiểm tra camera!”.
“Xin lỗi, camera của hiệu thuốc chúng tôi hỏng rồi!”, giám đốc cười khẩy nhìn cục phó Khưu, không có chút ý định thỏa hiệp nào: “Hơn nữa các người không phải là công an, rõ ràng không có quyền kiểm tra”.
“Vô lý!” cục phó Khưu cứng họng, chỉ có thế gầm lên giận dữ, tức tối thờ hổn hến.
“Anh Khưu à, đừng tức giận vội!”, lúc này tẽn mập đột nhiên xen ngang: “Xử lý việc ở đây trước đã, còn những chuyện khác, sau này tính tiếp…”.
“Đúng thế, phó tống Hồ nói rất đúng!”, ánh mắt của cục phó Khưu động một cái, thế là cơn tức giận cũng nguôi xuống. Anh ta khoát tay lạnh lùng nói: “Niẽm phong hiệu thuốc lại, tất cả nhân viên đều ra khỏi hiệu thuốc ngay!”.
“Không được!”, giám đốc lớn tiếng từ chối nói: “Dưỡng Hư Đường của chúng tôi đường đường chính chính, xưa nay chưa từng lừa gạt ai, không thể niêm phong được!”.
“ở đây tôi nói sao thì là vậy!”, cục phó Khưu ưỡn cái bụng phệ, thề hiện vẻ oai phong của một người quan chức: “Các người đang muốn dùng bạo lực để chống đối pháp luật sao?”.
Nhưng lúc này, một giọng nói sẳc lạnh đột nhiên vang lên: “Dùng bạo lực chống đối pháp luật, Khưu Đại Long, cậu đại diện cho luật pháp nào?”.
Nghe thấy giọng nói này, cơ thế cục phó Khưu giật mình một cái, biếu cảm trên khuôn mặt lập tức biến đối. Anh ta vội vàng quay người lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồng phục của Cục quản lý dược đang hằm hằm tức giận bước vào.
Đi song song cùng anh ta, là một ông lão khỏe mạnh, thấy ông lão này, ánh mắt của Hoàng Hách hơi lóe lên vẻ kỳ dị. Ông lão này không phải ai khác, chính là ông lão trông giống như người quản gia tối qua đón Liễu Vi Nhi về nhà.
Thấy người này, khuôn mặt của cục phó Khưu lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, anh ta chỉnh lại mũ, ba bước đổl thành hai bước đi về phía trước, cung kính nói: “ôi, cục trường sử, sao anh lại đến đây vậy?”.
“Cục trường!”, những nhân viên của Cục quản lý dược vừa thấy người này, lập tức như chuột thấy mèo vậy, ai nấy đều hoảng hốt.
Người vừa đến, chính là sử Mẫn Siêu, cục trường Cục quản lý dược của Hải Thành.
“Hừ, Khưu Đại Long, cậu uy phong thật đấy nhỉ!”, sắc mặt sử Mẫn Siêu lạnh như băng, ánh mắt nhìn trừng trừng vào cục phó Khưu đầy phẫn nộ: “Cậu nói cho tôi xem nào, Dưỡng Hư Đường này vi phạm pháp luật như thế nào?”.
“Cục trưởng, là thế này ạ”, cục phó Khưu cảm nhận được cơn tức giận của Sử Mần Siêu, đành bất chấp nói: “Chúng tôi nhận được người dân tố cáo, nói Dưỡng Hư Đường bán thuốc giả, lừa dối khách hàng, cho nên…”.
“Thuốc giả đâu, điều tra được chưa?”, Sử Mẳn Siêu quát lớn.
“Điều tra được rồi ạ”, cục phó Khưu vội nói.
Sử Mần Siêu giơ tay ra: “Lấy ra đây cho tôi xem!”.
Mấy người cầm thuốc vừa rồi lập tức rụt cổ lại, vẻ mặt ngập ngừng nhìn sang phía Khưu Đại Long.
Khưu Đại Long lúc này cũng như cưỡi trên lưng hố, thấy cấp dưới của mình nhìn mình, liền quát một tiếng: “Còn không mau đưa cho cục trưởng xem đi!”.
Mấy người đó nghe thấy bèn vội vàng đưa túi xuống trong tay cho Sử Mần Siêu, sau đó đứng sang bẽn cạnh với vẻ đầy lo lắng.
Nhìn chỗ thuốc trong tay, sắc mặt Sử Mần Siêu sa sầm lại, đột nhiẻn, mặt anh ta đò bừng, quát lớn: “Vớ vẩn!”.
Ngay lập tức, mấy nhân viên của Cục quản lý dược đều mềm nhũn chân lại, suýt nữa thì ngồi thụp xuống đất.
“Rõ ràng là nguyên liệu thuốc Đông y có chất lượng vô cùng tốt, vậy mà các người lại nói là thuốc giả”, ánh mắt của Sử Mần Siêu lạnh lùng nhìn những người xung quanh một cái, trong giọng nói toát ra khí lạnh uy nghiêm một cách đáng sợ: “Được lắm, thật không hố danh là nỏ bộc của nhân dân, được lắm!”.
Vừa nói sắc mặt Sử Mẫn Siêu lại lộ ra một vẻ hổ thẹn, quay sang xin lỗi với ông lão đi cùng: “ông Liễu, thực sự xin lỗi ông, là cục trướng tôi đã làm việc tắc trách, gây phiền phức cho ông rồi!”.
Ông lão lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: “Không có gì to tát cả, lần sau đừng tái phạm nữa là được”.
“Ông nói phải, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc!”, Sử Mần Slẻu nghe thấy ông lão lẻn tiếng, lập tức như trút được gánh nặng, vội vàng đáp lại.
Thấy bộ dạng của hai người, trong lòng Hoàng Hách càng tò mò hơn. ông lão này rốt cuộc là người như thế nào mà đến cục trưởng Cục quản lý dược đều phải kính nế ông ấy.
Và lúc này, ông lão đó cũng đang nhìn về phía Hoàng Hách, trong ánh mât lộ ra một ý nghĩ sầu xa. cảm nhận được ánh mắt của ông lão, trong lòng Hoàng Hách toát lên một vẻ không vui, anh có thề cảm nhận được, trong ánh mẳt của ông lão này rõ ràng mang theo hàm ý cảnh cáo, như thế trong cảnh cáo còn kèm theo một chút khinh thường.
“Cục quản lý dược các người làm ăn kiếu gì vậy, để kệ cho Dưỡng Hư Đường ức hiếp khách hàng sao?”, tên mập thấy tình hình đột nhiên chuyến biến, nên cảm thấy rất không vui.
“Anh là ai?”, Sử Mẩn Siêu bực mình nhìn tên mập.