“Gã này giỏi phết”, Hoàng Hách nói thầm trong bụng, chân nhảy mạnh một cái, lại lần nữa tránh được một nhát chém của tên tóc xanh.
Nhìn tên tóc xanh, trong lòng Hoàng Hách cũng có nhận thức mới về tên tóc xanh. Tên tóc xanh này rất có sức chiến đấu, nếu Hoàng Hách không có khả năng nghịch thiên của vỏ Thượng Tiên Đồng, thì có lẽ phải chịu thiệt với nhát dao đầu tiên rồi.
Lúc này, những anh em kia của tên tóc xanh cũng tiến lên bao vây.
“ơ”, Hoàng Hách lại kinh ngạc. Động tác của lũ đàn em của tóc xanh vần chậm như sẽn dưới tác động của Vô Thượng Tiẽn Đồng, khác hắn với tình hình của tóc xanh.
Nhưng lúc này, Hoàng Hách không có thời gian suy nghĩ nữa. Mười mấy người bao vây, dao chém loạn, dù Hoàng Hách có Vô Thượng Tiên Đồng cũng phải cấn thận ứng phó.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt”, từng nhát dao chém hụt, tạo nên tiếng gió.
“Mẹ kiếp, xem hẳn có thể tránh bao lâu, chém chết hẳn”, mẳt tên tóc xanh lộ vẻ hung dữ, gào thét lại lần nữa lao vào Hoàng Hách. Đàn em của hắn ai cũng mặt mày dữ tợn, bao vây từ bốn phương tám hướng.
“Hoàng Hách, cấn thận”, trái tim Lý Yên và Liêu Vi Nhi đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đối diện với sự bao vây nhưthiên la của nhóm tóc xanh, Hoàng Hách phải làm sao đây?
“Mẹ kiếp, tưởng bố không biết đánh trả thật đấy à?”, thấy nhóm người kêu gào lao đến, cảm nhận được sự lo lắng và sốt ruột trong giọng của hai cô gái, khóe môi Hoàng Hách nở nụ cười khấy.
Ngay sau đó, dòng khí đang chảy từ từ trong cơ thế anh bắt đầu cuộn trào dữ dội cứ như dê xồm gặp người đẹp, sau đó ào ào tụ lại ở nắm đấm của Hoàng Hách.
“Sau khi tu luyện được chân khí, vẫn chưa từng chính thức sử dụng”, Hoàng Hách liếm môi: “Hôm nay coi như là ăn thịt rồi!”.
Chỉ trong thoáng chốc, Hoàng Hách đã bước chản ra, cơ thế như cây cung kéo căng, cứ như ngay sau đó sẽ bùng nổ cực mạnh cực đại.
Chân khí tụ lại trên đầu Hoàng Hách, cùng với đó một luồng sức mạnh dữ dội tràn ngập trong lòng Hoàng Hách.
“Đây chính là sức mạnh của chân khí ư?”.
Hoàng Hách nói thầm trong bụng, ánh mắt thì lại vô cùng sắc bén, thấy tẽn tóc xanh lao đến đầu tiên, anh nhếch mép cười khẩy.
Ngay sau đó, nắm đấm đầy chân khí tung ra, đấm mạnh vào bụng tóc xanh.
“Hự’, mặt tóc xanh như bị nhuộm bằng thuốc nhuộm đò, thoáng cái đã thành màu gan heo.
“Loảng xoảng”.
Con dao trong tay tóc xanh rơi ngay xuống đất, cả người cứ như con tôm luộc chín, thoáng cái ngã ra đất, mãi không bò dậy nối.
Một đấm, chí một đấm mà tóc xanh gục luôn.
Hoàng Hách nhìn nắm đấm của mình, trong lòng lại trào dâng sự hưng phấn mãnh liệt.
“Đây chính là uy lực của chân khí sao?”, nụ cười hờ hững trên mặt Hoàng Hách cứ như mọi thứ đều nắm trong sự kiếm soát của anh. Tóc xanh vừa nãy ăn một cú lên gối vào mặt mà cũng không ngã, có thế thấy năng lực chống trả cực mạnh, nhưng lúc này bị nắm đấm chứa chân khí của Hoàng Hách đánh trúng, thế mà lại không thế bò dậy nối nữa.
Từ đó có thế thấy, uy lực của chân khí mạnh thế nào.
Phải biết là, Hoàng Hách tu luyện chân khí mới có mấy ngày, trong cơ thế cũng chỉ có một chút chân khí, nếu đợi Hoàng Hách tu luyện chân khí đến cảnh giới cao siêu thì sức chiến đấu chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?
Thấy đại ca mình thế mà bị Hoàng Hách đánh gục bằng một đấm, trong mắt những người khác lộ vẻ dữ tợn. Bọn chúng vốn là một nhóm người không sợ chết, thấy đồng bọn ngã xuống sẽ chỉ kích thích sự hăng máu của chúng.
“Giết chết hẳn”, bọn chúng đỏ mắt, gào thét lao về phía Hoàng Hách. Mà Hoàng Hách lúc này thì lại không hề thấy áp lực, sau khi biết được sự mạnh mẽ của chân khí, anh còn sợ mấy kẻ này chắc?
Có khả năng làm chậm động tác của Vô Thượng Tiên Đồng, cơ thể Hoàng Hách lượn lờ giữa nhóm người, mặc dù anh chưa từng học công phu di chuyển tránh né, nhưng vẫn cứ như nước chảy mây trôi, không ai có thể chạm được vào một cọng tóc của anh.
Còn Hoàng Hách cũng hoàn toàn kích hoạt sức mạnh chân khí kia trong cơ thể, mỗi một đấm hạ xuống đều có một người gào thét ngã xuống, căn bản không ai có thể chịu một đấm của Hoàng Hách mà không gục.
Thoáng chốc, bên cạnh Hoàng Hách đã không có ai đứng được nữa.
“Anh Hoàng Hách ngầu quá!”, Liều Vi Nhi hưng phấn thét lên, cả gương mặt đỏ ửng vì hưng phấn, cứ như một quả táo đỏ chín mọng, khiến người ta không kiềm được muốn cắn một miếng.
Còn Lý Yên thì lại bình tĩnh hơn rất nhiều, có điều từ nắm tay siết chặt đến trắng bệch của cô có thế nhìn ra được cô nhóc lúc này cũng cực kỳ hưng phấn.
Hoàng Hách mỉm cười với họ, sau đó xoay đầu nhìn Lưu Đông, trong mắt lộ vẻ không có ý tốt.
“Hoàng Hách, mày… mày định làm gì?”, Lưu Đông rụt cổ, hơi sợ hãi nhìn Hoàng Hách. Chân thì không kiềm được lùi về sau.