Nhưng khi nhìn thấy con dao găm chuẩn bị lướt qua cổ người đàn ông kia, người đàn ông kia lại hét to một tiếng, ngay lập tức, khẩu súng bắn tỉa trong tay hẳn thế mà lại đặt ngang được phía trước của con dao găm, chặn được lưỡi dao găm đang chuẩn bị chĩa tới.
“Keng!”.
Một tiếng va chạm mạnh chói tai vang lên, tia lửa bân tung tóe khâp nơi, cơ thế hẳn liên tục lùi về phía sau, nhưng con dao găm cúa Hoàng Hách cũng đã tấn công thất bại.
“Mày chưa chết!”, khuôn mặt sắc lạnh của hấn nhìn Hoàng Hách, trong mat đầy vẻ kinh ngạc.
“Tốc độ phản ứng nhanh đấy!”, Hoàng Hách cười khẩy một cái, lại một lần nữa vận dụng Thuật Thằn Lằn Leo Tường, bước chân bước đi liên tiếp vài bước kỳ lạ, cơ thế anh lại tiến gần hơn về phía người đàn ông mặc vest.
“Muốn giết tao, mày còn non lắm!”, trong mắt người đàn ông mặc vest cũng nổi những tia máu, một giây sau, cơ thể hán nổi cuồn cuộn đầy cơ bắp, bộ vest vừa vặn thế mà ngay lập tức đã bị nứt rách nhiều chò.
Cơ bắp nối cuồn cuộn, tốc độ cúa hãn cũng tăng lên không ít, cú đấm cúa hắn tấn công mạnh mẽ, như một quả lựu đạn, chĩa thẳng về phía Hoàng Hách.
Ánh mất Hoàng Hách động một cái, người đàn ông mặc vest này biểu hiện như vậy khiến anh không khỏi đề cao hán hơn. Lúc này anh đã hiểu, người đàn ông này không những giỏi bẳn súng, mà sức chiến đấu cũng không hề tầm thường.
“Trừ khi, đây chính là cánh giới của cao thủ hạng ba”, nghĩ lại những lời giới thiệu về cấp bậc trong giang hồ mà ông Liễu nói, Hoàng Hách thấp thoáng hiểu ra được thực lực của người đàn ông này.
Võ giả trên giang hồ, đa số bắt đầu từ việc tu luyện chiêu thức võ thuật, những người này tuy không tu luyện ra chân khí, nhưng lại vô cùng hiểu về các mánh khóe võ thuật, thậm chí có một số người dựa vào võ thuật tinh diệu chiến thâng được cà cao thủ hạng hai.
Nghĩ đến đây, trong măt Hoàng Hách cũng lộ ra một ý nghĩ chiến đấu.
Từ khi anh bắt đầu tu luyện Trường Sinh Tiên Kinh, những kẻ địch mà anh gặp phải không phải là đám người ô hợp thì là những cao thủ lợi hại hơn anh rất nhiều, người đàn ông mặc vest đây lại là đối tượng anh chưa gặp bao giờ. Giờ gặp được, trong lòng Hoàng Hách không tránh khỏi cảm giác muốn trổ tài. Anh muốn xem xem thực lực tầng một ngự khí của anh mạnh hơn tên cao thú hạng ba này được bao nhiêu!
“Hự!”.
Tiếng hự vang lên, Hoàng Hách cũng đấm ra một cú, vì chưa học qua võ thuật có tính tấn công, cú đấm của Hoàng Hách vô cùng bình thường, đến mức bất kỳ một tên du côn đầu đường xó chợ nào cũng có thế đánh ra được. Nhưng anh khác với bọn họ ở điểm trên cú đấm của Hoàng Hách vận chuyển ra một luồng chân khí!
“Bụp”.
Hai cú đấm va vào nhau, phát ra tiếng va chạm nặng nề. Hoàng Hách đứng tại chỗ, lông mày hơi nhíu một chút, còn người đàn ông mặc vest kia lại liên tiếp lùi về phía sau vài bước.
“Chân khí, thế mà mày lại tu luyện ra chân khí rồi”, sau khi hắn đứng vững lại, nhìn Hoàng Hách với vẻ không dám tin: “Sao có thể thế được, vì sao trong tình báo không có thông tin mày đã tu luyện được chân khí chứ?”.
“Hi hi, những thứ mày không biết còn nhiều lẩm!”, ánh mắt Hoàng Hách sắc lại, trong mât lóe lên một luồng u ám. Cú đấm vừa nãy, đã khiến anh nhận ra sức mạnh của chân khí, có chân khí hỗ trợ, một cao thủ hạng ba như người đàn ông mặc vest vạm vỡ kia cũng không đỡ nối.
Chẳng trách ông Liêu lại nói, cao thủ hạng hai và cao thủ hạng ba rõ ràng không thể đặt cạnh với nhau để so sánh được.
Nhận ra được sự khác biệt của thực lực, Hoàng Hách cũng không còn hứng thú tỉ thí nữa, con dao găm trong tay vung lên, chân khí truyền vào, chĩa thắng vào người đàn ông mặc vest.
Có sự linh hoạt của Thuật Thằn Lằn Leo Tường và chức năng làm chậm động tác cúa Vô Thượng Tiên Đồng, Hoàng Hách đối mạt với người đàn ông này rõ ràng không có bất kỳ áp lực nào, sau một hồi đâm chém kịch liệt, trẽn người hắn đã đầy những vết thương.
“Thâng khốn, mày đúng là không chết thì không thôi à?”, người đàn ông mặc vest khắp người đầy máu, trừng mât nhìn Hoàng Hách với thần sâc dữ tợn: “Tao chính là người cúa Thanh Long Đường, mày dám giết tao?”.
“Có gì mà không dám”, Hoàng Hách cười khấy một tiếng, cơ thế anh lại tiến về phía trước, con dao găm đã được truyền chân khí vùng lên một cách thô bạo, để lại càng nhiều thương tích hơn trên người hân.
Cuối cùng, người đàn ông đó bât đầu không chịu nổi nữa, bị Hoàng Hách tóm được cơ hội, dao găm chĩa thẳng vào yết hầu.
“Nguy rồi!”, nhìn con dao găm đang bay tới, trong mắt hắn đầy vẻ tuyệt vọng, hắn biết, nhát này hắn sẽ không tránh nối nữa.
Nhưng đúng lúc cấp bách, Hoàng Hách lại đột nhiên thu dao găm lại, sau đó đặt lưỡi dao kề lên cổ hân.
Ngay lập tức, hân trợn mât một cái, ngã thụp xuống đất.
“Muốn chết không dê vậy đâu!”, Hoàng Hách nhìn người đàn ông mặc vest đang hôn mẽ với con mắt sâc lạnh, trên mặt lộ ra một vẻ uy nghiêm đến đáng sợ.
Nhìn người đàn ông mặc VGSt ngã lăn xuống đất ngất đi. trong mắt Hoàng Hách trờ nên lạnh lùng.
Anh không giết hân không phải vì anh mềm lòng. Đối phương nghĩ trăm phương ngàn kế đế đến giết anh, thậm chí còn suýt thành công. Nếu không phải Hoàng Hách có được tấm da thú thần bí kia từ tay ông Trương, e rằng lúc này Hoàng Hách đã chết dưới khấu súng bẳn tỉa hạng nặng của hẳn rồi.
Cho nên, Hoàng Hách không những sẽ không thương hại người đàn ông mặc vest này, ngược lại ý định giết hân của anh càng rõ rệt hơn.
Lúc này giữ cho hắn một mạng, chỉ đánh cho hần hôn mê, hoàn toàn là do Hoàng Hách có kế hoạch riêng của mình.
Cho dù là tên tài xế vừa rồi, hay là người đàn ông mặc vest trước mặt đây, đều nói họ thuộc một tổ chức có tên là Thanh Long Đường. Bọn họ tìm đến Hoàng Hách hoàn toàn vì một số người ớ Thanh Long Đường nhắm vào sự giàu có cúa anh. Đương nhiên, trong đó có lẽ còn có cả lí do vì viên đá thô mà Ngô Khánh đã giao cho anh.