Vừa ra khỏi cửa phòng, Hoàng Hách đã thấy một cô gái quay lưng vào anh, đứng ở trên một chiếc ghế, trong tay cầm một cái điện thoại lia lung tung xung quanh, nhìn từ góc độ của Hoàng Hách, vừa hãy có thể thấy được hình ảnh trong điện thoại, không ngờ lại là mở chức năng chụp ảnh.
“Cô nhóc Tô Lệ này đang làm gì thế?”, trong lòng Hoàng Hách thấy khó hiểu, nén tiếng bước chân, lặng lẽ đi đến phía sau Tô Lệ. Cơ thể tu luyện được ra chân khí rồi, dù chỉ có một chút, những cũng khiến bước chân của Hoàng Hách nhẹ nhàng hơn, đến tận lúc đi tới sau lưng Tô Lệ, Tô Lệ vẫn không phát hiện.
Tô Lệ rất chăm chú, quét camera khắp các góc của nhà, dường như đang tìm cái gì đó. Cuối cùng, cô bắt đầu xoay người, camera trong tay cũng dịch xuống dưới.
Đột nhiên, Tô Lệ thấy trên màn hình điện thoại mình xuất hiện mặt một người đàn ông, hơn nữa, gương mặt này còn đang cười tủm tỉm với cô.
“Á, ma!”, cơ mặt Tô Lệ giần giật, kinh ngạc hét lên, vô thức lùi ra sau. Song cô lại quên mất mình đang đứng trên ghế, lùi ra sau thế này, bỗng bước hụt, chẳng có cả thời gian phản ứng, cả người đã ngã thẳng cẳng ra sau.
Tô Lệ trong lúc hoảng sợ vừa định hét lên lần nữa, thì đột nhiên lại cảm giác cơ thể mình lơ lửng, xoay đầu nhìn, chỉ thấy Hoàng Hách đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Thì ra vừa nãy lúc cô ngã ra sau, Hoàng Hách đã đỡ lấy cô. Mà lúc này, cô được Hoàng Hách ôm trong lòng, tư thế hơi… xấu hổ.
Bế kiểu công chúa.
Nhưng ngay sau đó, cô đã cảm thấy chỗ nào đó của mình hình như hơi kỳ lạ, cúi đầu nhìn, chỉ thấy bàn tay Hoàng Hách thế mà lại vòng từ lưng ra ôm lấy cơ thể mình, sau đó nửa bàn tay đè lên chỗ nào đó của mình.
“Này, tay anh để đâu đó?”, Tô Lệ nhe răng nói, hung dữ lườm Hoàng Hách, dáng vẻ đó cứ như sắp ăn tươi nuốt sống Hoàng Hách vậy.
“Ặc, vừa nãy vội quá, không nghĩ nhiều thế”, Hoàng Hách đỏ bừng mặt, vội vàng giải thích. Nhưng lúc này, cảm giác mềm mại và đẫy đà trên tay truyền tới khiến tay Hoàng Hách bóp vào theo bản năng.
“Hoàng Hách, anh cái đồ dê xồm”, ngay sau đó, cô cuối cùng cũng bùng nổ, trong phòng như gà bay chó sủa.
Mãi một lúc lâu mới yên tĩnh lại.
Trên sofa, Hoàng Hách nhìn Tô Lệ ngồi đối diện với vẻ mặt cạn lời: “Lệ Lệ, rốt cuộc em làm gì thế? Sao lại cầm điện thoại chụp qua chụp lại?”.
Nói rồi, Hoàng Hách xoa mu bàn tay mình, ở đó có một dấu răng rõ ràng như được xăm lên khiến người ta chú ý.
“Hừ, chẳng phải là buổi sáng anh nói mấy lời kỳ lạ như vậy. Cái gì mà muốn nhìn em thì lúc nào cũng có thể, em nghĩ bụng có phải anh lắp camera trong phòng không”.
Tô Lệ thở dốc, cứ như vừa trải qua chiến tranh thế giới, quần áo hơi xộc xệnh, cúc áo trước ngược còn thiếu mất một cái, lộ ra một mảng trắng bóc: “Mắt đừng có nhìn lung tung, cẩn thận em cắn anh đấy”.
Nói rồi, gương mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, vội vàng kéo vạt áo: “Nhược Nam nói loại camera này thường không tìm được, nhưng sau khi mở máy ảnh thì có thể chụp được”.
“Em chụp được chưa?”, Hoàng Hách bực dọc nhìn Tô Lệ.
Tô Lệ bày vẻ mặt xấu hổ: “Chẳng chụp được gì… Hoàng Hách, em không phải cố tình nghi ngờ anh, ai bảo tối qua anh nói mấy lời kỳ lạ thế, làm em nghi thần nghi quỷ”.
Nói rồi, cô nhóc thế mà lại làm nũng với Hoàng Hách, đâu có dáng vẻ dữ dằn vừa nãy nữa.
“Đúng là ma nữ thay đổi nhanh như chớp”, Hoàng Hách nhìn Tô Lệ, nói thầm trong bụng. Mà nói mới nhớ, Hoàng Hách chẳng bất mãn gì lắm với hành vi thế này của Tô Lệ. Dù sao thì cô nam quả nữ cùng ở trong một nhà, có đề phòng cũng tốt. Huống hồ, bọn họ tiếp xúc chưa lâu, Hoàng Hách đã sàm sỡ Tô Lệ mấy lần rồi, tự Hoàng Hách nghĩ lại cũng thấy hơi ngại.
Hai người im lặng một lúc, Tô Lệ đột nhiên nói: “Hoàng Hách, em đói rồi”.
Hoàng Hách đứng dậy: “Vậy đi ăn tối đi, anh mời em”.
“Được”, Tô Lệ reo hò, đâu còn vẻ xấu hổ lúc này nữa: “Đi đâu, đi mau nào”.
“Em cứ thế đi ra à?”, Hoàng Hách chỉ ngực Tô Lệ, trêu chọc. Vừa nãy hưng phấn quá, vạt áo trước ngược Tô Lệ lại mở rộng, có thể nhìn thấy thấp thoáng mép áo ngực màu hồng bên trong.
“Dê xồm, đôi mắt chẳng đứng đắn gì cả”, Tô Lệ khẽ lẩm bẩm, hai tay ôm ngực, lao vào phòng, lại mãi chẳng có động tĩnh gì.
Hơn 20 phút sau, Tô Lệ cuối cùng cũng đi ra. Chỉ thấy cô thay hết quần áo từ trên xuống dưới, thậm chí trên mặt còn trang điểm nhẹ. Tô Lệ không trang điểm đã là người đẹp hiếm có, giờ sau khi trang điểm nhẹ thì lại càng xinh hơn, khiến Hoàng Hách không kiềm được mà nhìn nhiều hơn.
“Còn nhìn nữa, đi thôi”, Tô Lệ thấy Hoàng Hách rõ ràng là đã bị mình làm mê mẩn, trong lòng bất giác trào dâng cảm giác vui vẻ.
Mười mấy phút sau, một chiếc xe màu đỏ đỗ ở bãi đỗ xe của một quán đặc sản địa phương.
“Lệ Lệ, em đừng nhìn quán đặc sản địa phương này quy mô không lớn, nhưng đồ ăn lại là hàng đầu Hải Thành đấy”, Hoàng Hách vừa xuống xe vừa giới thiệu với Tô Lệ: “Dù là những người quyền quý cũng thường đến đây ăn cơm”.
“Ngon như anh nói thật sao?”, Tô Lệ cất bước đi đến cạnh Hoàng Hách, trong mắt tràn ngập không tin.
“Đương nhiên”, Hoàng Hách vô cùng chắc chắn gật đầu nói: “Ở đây, có khi người ăn cơm cạnh em chính là quan chức to trong tivi đấy”.
“Thật à? Vậy hôm nay em phải nếm thử mới được, xem quán này sao lại hấp dẫn được nhiều người quyền quý thế”, Tô Lệ thấy Hoàng Hách nói thần kỳ như vậy thì khá là hào hứng đi đến cửa quán.
Song đúng lúc này một chiếc ô tô lao như tên bắn phóng từ bên ngoài đến, tốc độ cực nhanh. Mà Tô Lệ lại ở ngay trên quỹ đạo lái của chiếc xe.
“Két”, tiếng phanh xe chói tai, tài xế chiếc xe cũng nhìn thấy Tô Lệ, giẫm mạnh chân phanh. Song tình huống khẩn cấp, cộng thêm chiếc xe vốn đã lái quá nhanh, nên dù một chân giẫm vội chân phanh, nhưng xe không ngừng ngay được.