Nhìn chiếc hộp này, trong mắt ông Trương lộ ra vẻ không nỡ, nhưng sau đó, sự luyến tiếc này bị ông ấy giấu đi, mở hộp ra với vé mặt trịnh trọng.
Sau khi mờ hộp ra, một miếng da thú phong cách cực kỳ cổ xưa xuất hiện trước mặt Hoàng Hách, cả miếng da thú màu vàng đất, trông có vẻ rất cũ kỹ, vừa nhìn đã biết là một món đồ có tuổi, cực kỳ xa xưa.
“Hoàng Hách, miếng da thú này là tôi có được từ một ngôi mộ cổ lúc tôi còn trẻ, có được miếng da thú này đã gần 70 năm, tôi cũng không phá giải được bí mật trên miếng da thú, ông lão tôi đây cũng bước nửa chân vào quan tài rồi, chẳng biết ngày nào sẽ vào quan tài, miếng da thú này đế ở bên người cũng không có ích gì, chi bằng tặng cho cậu vậy”.
Nói rồi ông Trương cầm miếng da thú lên, tùy tiện ném về phía Hoàng Hách.
Hoàng Hách vươn tay đỡ lấy miếng da thú trong tay, da thú rơi vào tay mềm mại, năm tháng không hề khiến nó có bất kỳ dấu vết lão hóa nào.
Mở da thú ra, nhìn vào da thú, ánh mắt tò mò của Hoàng Hách bỗng chốc sửng sốt. Chí thấy trên miếng da thú này không ngờ chẳng có cái gì, nhìn vào chỉ là một miếng da thú bình thường.
“Lúc có được miếng da thú này, nó được đặt trẽn một chiếc bàn đá, từ văn tự khắc trẽn bàn đá, tôi đoán trong miếng da thú này chắc chắn ấn giấu một loại võ công mạnh mẽ. Chí có điều bao nhiêu năm qua, tôi dùng hết cách cũng vẳn không phá giải được bí mật trong nó”, ông Trương thấy mắt Hoàng Hách lộ vé khó hiếu thì ngay lập tức giải thích.
“Là vậy sao?”.
Trong lòng Hoàng Hách cũng tràn ngập sự tò mò. Là người mạnh cảnh giới tông sư, ánh mắt ông Trương đương nhiên không tầm thường, đến ông ấy cũng tin miếng da thú này là đồ tốt, vậy chứng tỏ miếng da thú này chắc chắn có chồ đặc biệt.
Quả nhiên ông Trương lại nói: “Những năm qua tôi cũng đã thử nghiệm đi thử nghiệm lại miếng da thú này, mặc dù không tìm ra được bí mật của da thú, nhưng cũng khiến tôi nhận ra được sự không tầm thường của miếng da thú này”.
Nói rồi, sắc mặt ông Trương ánh lẻn sắc thái lạ lùng: “Không biết miếng da thú này rốt cuộc là lấy từ trên mình loại động vật nào thế mà lại tránh được cả nước với lửa, đao thương cũng không đâm được, dù tôi đã tập trung chân khí cảnh giới tông sư, cũng không thế khiến nó bị tổn hại gì”.
Nói rồi, ông Trương đột nhiên sờ eo, ngay sau đó, một con dao găm sáng loáng được nắm trong tay.
Chân mày Hoàng Hách giật một cái, nhìn con dao găm kia, trong mắt lại lần nữa tràn ngập vẻ cảnh giác. Con dao găm này dù là kiếu dáng hay chất liệu thì đều giống hệt với con dao găm trong tay tên đầu trọc đâm anh hôm qua. Hơn nữa, trước đó, ông Trương còn thi triển bộ pháp Thằn Lằn Leo Tường.
“Chẳng lẽ ông Trương có quan hệ gì có với đầu trọc kia?” Hoàng Hách nghĩ thầm trong bụng. Nhưng anh lại không có vẻ gì là hoảng hốt, ít nhất đến hiện tại, ông Trương đối xử với anh rất hữu hảo.
Sau khl ông Trương lấy dao găm ra cũng không do dự gì, đột nhiẻn ra tay, con dao găm trong tay như tên rời khỏi cung, thoáng cái đâm vào ngực Hoàng Hách.
“Cuối cùng cũng lộ chân tướng sao?”, trong lòng Hoàng Hách kinh ngạc, vội vàng sử dụng Vô Thượng Tiên Đồng, muốn cố gắng làm chậm động tác của ông Trương. Song, dưới cái nhìn chăm chú của Vô Thượng Tiên Đồng, động tác của ông Trương căn bản không có chậm đi chút nào, cứ như lúc này, Vô Thượng Tiên Đồng đã mất đi tác dụng.
Chỉ một lúc như vậy, dao găm của ông Trương đã sát người, dao găm sắc bén lóe sáng, sẳp đâm đến ngực Hoàng Hách. Âm thanh xé gió vù vù đó, rõ ràng là chân khí hùng hậu dị thường của ông Trương, có thể nhìn ra được, một đòn này ông Trương căn bản không hề nương tay.
Tim Hoàng Hách chìm vào tuyệt vọng, Lúc này anh nhận ra, đối mặt với một nhân vật cấp tông sư, anh thế mà chẳng có chút sức phản kháng nào, một người cảnh giới tông sư, muốn bóp chết anh thì chẳng khác mấy bóp chết một con kiến.
Nhưng dù tuyệt vọng, ớ thời khắc quan trọng trái tim Hoàng Hách vẫn bình tĩnh vô cùng. Ngay sau đó Hoàng Hách nhạy cảm nhận ra, trong ánh mắt nhìn mình của ông Trương vần không có bất kỳ sát khí gì, thậm chí đến cả suy nghĩ ác độc cũng không có. Hơn nữa ông Liều đứng bên cạnh ông Trương cũng là dáng vẻ cười tủm tỉm, cứ như không hề lo lắng mình sẽ bị ông Trương làm bị thương.
“Không đúng”, trong lòng Hoàng Hách đột nhiên dâng lên sự thấu hiếu, ngay sau đó, sắc mặt anh hơi thay đối, miếng da thú trong tay bị anh nhanh chóng giơ lên, đặt lên ngực. Vị trí này chính là điếm tiếp xúc của con dao găm của ông Trương.
Thấy lựa chọn của Hoàng Hách, trên mặt ông Trương cũng lộ rõ vẻ tán thường, nhưng ông ấy lại không nương tay chút nào, con dao găm đã được truyền chân khí nồng hậu đã đâm lên miếng da thú trên ngực Hoàng Hách.
“Bụp”.
Một âm thanh trầm đục vang lên, cơ thế Hoàng Hách lùi ra sau mười mấy bước. Sức lực trên con dao găm của ông Trương khiến anh không thế đứng vững.
Nhưng dù vậy, trong lòng Hoàng Hách lại kinh ngạc nhiều hơn. Vừa nãy thôi, anh có thế cảm nhận được rõ ràng luồng sức mạnh dữ dội trên dao găm của ông Trương, luồng sức mạnh này đừng nói là người có cơ thế bằng xương bằng thịt như Hoàng Hách, mà dù là một con voi thì có lẽ cũng có thế dễ dàng bị đánh ngã ngay tại chỗ. Nhưng mà, khi luồng sức mạnh này tiếp xúc vào miếng da thú trên ngực Hoàng Hách, việc kỳ lạ đã xảy ra, da thú thế mà lại tự động hấp thụ phần lớn sức mạnh, cuối cùng truyền đến Hoàng Hách chỉ là một chút xíu sức mạnh.
Hơn nữa, con dao sắc bén truyền vào chân khí hùng hậu dừng ở miếng da thú, thế mà không đâm rách da thú, chứ đừng nói là làm Hoàng Hách bị thương.
“Đồ tốt”, trong lòng Hoàng Hách ngập tràn vui mừng, không cần giải thích, sự kiên nghị và chức năng giảm lực da thú thế hiện vừa nãy đã chứng minh sự quý báu cúa da thú, ông Trương có thể tặng mình món đồ quý thế này đủ đế chứng tỏ sự coi trọng của ông ấy với mình.
Ngay lập tức, sự bất mãn nảy sinh vì ông Trương đột nhiên tấn cõng mình cũng biến mất theo, Hoàng Hách lúc này cũng hiếu, õng Trương căn bản không phải là đế tấn công mình mà là đế thế hiện chức năng mạnh mẽ của da thú.