Hoàng Hách nhìn ông lão, nhìn được niềm hi vọng và chân thành trên khuôn mặt ông, bất giác gật đầu: “Được ạ, nhưng cháu có một điều kiện!”.
“Cậu cứ nói!”, ông lão thấy Hoàng Hách đồng ý, vẻ mặt tràn đầy niềm hứng khởi, vội vàng nói.
“Cháu muốn dùng viên ngọc bích này để chạm khắc một mặt ngọc, không cần to lắm đâu, chỉ cần bằng ngón tay cái là được!”, Hoàng Hách nói.
ồng lão không đồng ý ngay, ánh mắt không ngừng nhìn sang viên ngọc bích trên tay Hoàng Hách, như thể đang tính toán gì đó. Một lúc sau, ông ấy gật đầu nói: “Được, phần ngọc ở rìa của viên ngọc bích đủ đế làm một mặt ngọc rồi. Nhưng hình dáng của mặt ngọc thì giờ tôi chưa thể đảm bảo được!”.
“Được, cứ quyết định vậy đi!”, Hoàng Hách không nghĩ nhiều, gật đầu luôn: “Hai mươi triệu, chúng ta giao dịch luôn!”.
Kẻ thù địch của anh quá nhiều, không chờ nối thời gian mấy tháng được, cho dù là nhà họ Thấm hay là Lưu Đông đều rất khó dây, có hai mươi triệu này, anh có thế làm nhiều việc đế chuấn bị ứng phó với sự trả thù của hai nhà này.
Hơn nữa, có Vô Thượng Tiẻn Đồng, Hoàng Hách còn sợ không có ngọc bích tốt hơn sao?
Thấy Hoàng Hách đồng ý, ông lão vô cùng vui mừng, lúc đó liền hỏi sổ tài khoản ngân hàng của Hoàng Hách rồi dùng điện thoại chuyến khoản luôn hai mươi triệu tệ cho Hoàng Hách. Chưa đầy vài phút, tiền đã vào tới tài khoản, nhìn những con số không dài dằng dặc trong tin nhắn, trong lòng Hoàng Hách vui như tết: “Ha ha, bố mày cũng là người giàu có rồi!”.
“Một viên đá thô hai trăm tệ bổng chốc trở thành hai mươi triệu tệ, chẳng trách lại có nhiều người ham mê cược đá như vậy, kích thích thật!”, Lý Yên nói với giọng tràn đầy hưng phấn: “Hoàng Hách, chúc mừng anh!”.
“Hi hi, không thiếu phần của cô đâu!”, Hoàng Hách cười hi hi, nháy mắt với Lý Yẻn rồi nói với vẻ thần bí.
“Hừ, tôi không thèm!”, Lý Yên hất tóc, tự mình đi tới trước giá sắt, chăm chú chọn lựa đá thô. Những người khác thấy vậy, cũng vội vàng đến chọn, có sự kích thích của Hoàng Hách, việc kinh doanh của chợ đá thô này e rằng sẽ rất sõi động đây.
“Hi hi, người anh em, chúc mừng cậu nhé”, một giọng nói đầy nịnh hót vang đến, chỉ thấy người trung niẽn mặt rổ đang đi đến với nét mặt hồ hởi, nịnh nọt Hoàng Hách: “Tôi đúng là có mắt mà không nhìn thấy thái sơn đã đắc tội với cậu, cậu đại nhản đừng chấp tiếu nhản, vụ cá cược bỏ qua nhé!”.
Hoàng Hách cười khẩy nhìn đối phương, đột nhiên hỏi: “ông nói ông là người nhà họ Thẩm?”.
“Đúng vậy, con gái tôi là vợ của tam thiếu gia nhà họ Thẩm!”, người trung niên mặt rỗ vội vã nói, trong lòng nghĩ cái danh nhà họ Thẩm đúng là có tác dụng, người này kiêng dè nhà họ Thẩm như vậy chắc chắn sẽ không làm khó hẳn.
Nhưng chưa chờ cho hắn vui mừng, giọng nói của Hoàng Hách đã khiến cho hắn như rơi xuống mười tám tầng địa ngục: “Nếu đã là người nhà họ Thấm, thì càng không thế bỏ qua như vậy được, này, chậu nước ờ đằng kia, ông đi uống đi!”
Mặt người trung niên tím tái nhìn Hoàng Hách, không biết nên nói gì nữa.
Vốn tưởng nói ra nhà họ Thẩm thì người thanh niên trước mặt đây ít nhiều cũng phải cho hắn chút thể diện, nhưng aỉ ngờ lại hoàn toàn trái ngược, cậu thanh niên này không những không cho hắn chút thể diện nào, mà thái độ còn ác liệt hơn, như thể nhà họ Thấm nợ cậu ta mấy triệu vậy.
“Người anh em, cậu suy nghĩ lại đi, đừng để mọi người đều mất hòa khí”, hân cố gắng thử thuyết phục Hoàng Hách.
“Hừ, dám chơi dám chịu, chẳng lẽ phải đế tôi đích thân đổ vào miệng ông sao?”, Hoàng Hách nhìn hắn, trên mặt không có chút thương hại nào. Người trung niên mặt rồ này hoàn toàn là tự chuốc họa vào thân, nếu không phải hắn hăm hở dọa người khác, thì Hoàng Hách sao lại ép hẳn đến cùng được.
“Lẽ nào mày vẫn chưa nghe rõ thân phận của tao sao?”, hẳn lại nói lần nữa, giọng nói trớ nên trầm hơn, hắn muốn nhấn mạnh quyền uy của nhà họ Thẩm một lần nữa: “Nhà họ Thẩm không phải chỗ mà một người bình thường có thể đắc tội đâu, ranh con, mày suy nghĩ cho kỹ!”.
“Nhà họ Thẩm thì giỏi lẳm à?”, Hoàng Hách lại lắc đầu với vẻ coi thường, rồi thẳng thừng nói: “Dám chơi dám chịu, nếu ông không muốn thì tôi đây có thế giúp ông”.
Vừa nói, Hoàng Hách quay bước, như thế định bưng cái chậu đó đến vậy.
“Đứng lại!”, người trung niẻn mặt rỗ cuống cuồng hét lớn: ‘Thằng khốn, mày không cho tao chút thế diện thật à?”.
Hoàng Hách cười khấy một tiếng, rồi nói VỚI vẻ coi thường: “Nếu là người khác, tôi đương nhiên sẽ giữ lại cho ông chút thế diện, muốn trách thì trách ông là người của nhà họ Thẩm!”.
Vừa nói, Hoàng Hách đã dùng chiếc gáo múc một gáo nước đục ngầu dâng lên trước mặt hắn: “Uống đi, mau lẻn!”.
“Mày… mày…”, hắn nghiến răng tức tối, nhìn Hoàng Hách với vẻ phẩn nộ, không uống đấy, dường như Hoàng Hách chẳng dám làm gì hắn.
Thấy bộ dạng định nuốt lời của người ngày, trong mắt Hoàng Hách đột nhiên lộ vẻ lạnh lùng, một giây sau, anh đột nhiên đưa tay rồi điểm nhanh vào phần eo của người trung niên mặt rỗ.
Tốc độ của Hoàng Hách rất nhanh, chỉ một cú điểm tay, người trung niên mặt rỗ căn bản không kịp phản ứng gì đã bị Hoàng Hách điếm trúng eo. Ngay lập tức, mặt hắn tràn đầy vẻ đau khổ, sau đó miệng hắn há ra, kêu lên trong đau đớn.
Hoàng Hách nhanh tay nhanh mắt, nhân lúc hắn đang há miệng, chiếc gáo trong tay đột nhiên đố xuống, chỗ nước bấn trong gáo lập tức đố vào miệng người trung niên mặt rổ.