Tên mập bị Hoàng Hách trừng mắt, bọng thịt mỡ trên mặt bất giác rung rung, trong lòng cũng chột dạ. Người đàn ông trước mặt đây trông có vẻ rất vô hại, nhưng lại cho hắn một cảm giác vô cùng nguy hiếm.
“Hừ, tao chầng thèm ra tay với loại lỗ mãng như mày!”, tẽn mập bất giác thu đầu lại, sau đó nghiêm mặt nói với vị giám đốc trung niên: “Anh là giám đốc của hiệu thuốc này, tôi chỉ hỏi anh một câu, viên Ngưu Hoàng này rốt cuộc là bán cho tôi hay cho thằng khốn kia?”.
Giám đốc tuy không muốn đắc tội với tên mập trông dữ tợn này, nhưng lại cũng không muốn làm hỏng quy tắc, lúc đó liền cắn răng trầm giọng nói: “Tôi xin lỗi, hiệu thuốc chúng tôi cũng có quy tắc nếu cậu này đã đến mua Ngưu Hoàng trước, vậy thì sẽ đế cho cậu ấy, trừ khi cậu ấy tự nguyện, nếu không chúng tôi không có quyền tự ý chuyến nhượng Ngưu Hoàng cho người khác!”.
Hoàng Hách nhìn giám đốc, trong mắt anh lộ ra vẻ tán thưởng. Chẳng trách Dưỡng Hư Đường có thể đứng vững hàng trăm năm không sụp đổ ở cái đất Hoa Hạ này, chỉ riêng những hành vi thường ngày đã không hề tầm thường rồi.
“Được lắm, đây là do anh nói đấy nhé!”, gương mặt tên mập lập tức lộ ra vẻ dữ tợn: “Có tin là tôi sẽ khiến cho hiệu thuốc của anh không kinh doanh tiếp được không!”.
Vừa nói, tên mập cầm điện thoại lên gọi cho một số: “Cục phó Khưu à, tôi là Hồ Đạt! Giờ anh lập tức cho người đến Dưỡng Hư Đường, tôi nghi ngờ ờ đây bán thuốc giả, ừ, càng nhanh càng tốt!”.
Nói xong, tên mập cười nham hiếm cúp điện thoại, hẳn kiêu ngạo nhìn vị giám đốc trung niên, giọng nói có phần uy hiếp: “Cứ chờ đi, tôi nói không có tác dụng, thì đế người có tác dụng đến đối phó với mấy người!”.
Vị giám đốc trung niên lắp bắp một lúc, trong ánh mắt dường như có chút lo lắng, nhưng anh ta lại không hề mềm giọng, chỉ kiên định nói: “Dưỡng Hư Đường của chúng tôi xưa tay đều kinh doanh giữ chữ tín, không sợ bất kỳ sự đe dọa nào!”.
Vừa nói, giám đốc nói với Cốc: “Gói thuốc lại cho cậu ấy đi, đừng đế khách hàng phải chờ!”.
Nói xong, anh ta gật đầu với Hoàng Hách, và mặc kệ tên mập, anh ta trở lại văn phòng làm việc của mình.
Thấy bản thân bị bỏ rơi sang một bẽn, cơn tức giận trong mắt tên mập càng tăng thêm: “Cứ chờ đấy, lát nữa thì chúng mày không cứng nối nữa đâu!”.
“Anh ơi, thuốc của anh đã được gói lại rồi, chỗ thuốc còn lại chúng tôi sẽ cố gắng đem về cho anh nhanh nhất ạ”, Cốc đưa cho Hoàng Hách tớ hóa đơn viết toàn những tên nguyên liệu thuốc:
“Phiền anh thanh toán giúp tôi ạ!”.
Hoàng Hách gật đầu, cầm tờ hóa đơn nhìn một cái, rồi bất giác nhíu mày.
Chỉ thấy tổng giá trên hóa đơn thế mà lại gần hai trăm nghìn tệ, đây còn chưa bao gồm giá của những nguyên liệu thuốc quý nhất kia nữa, nếu cộng chỗ thuốc đó cộng lại, chắc ít nhất cũng phải bốn trăm đến năm trăm nghìn tệ.
“Đúng là đốt tiền, đây lại chí là Cường Thân Thang loại cấp thấp nhất. Nếu sau này mình điều chế loại thuốc tắm cao cấp hơn, thì riêng tiền nguyên vật liệu đã là một con số trên trời rồi”, nghĩ đến đây, Hoàng Hách bất giác cười khố: “Xem ra con đường tu luyện của mình cần một lượng tiền lớn đế dải đường đây”.
Thấy gương mặt Hoàng Hách lộ vẻ cười khổ, tên mập như thế phát hiện ra chuyện gì vô cùng hay ho, hắn lớn tiếng cười mỉa mai: “Ha ha, cười chết mất, mày không có tiền để trả đúng không hả thằng nghèo kiết xác kia, lại còn ra oai làm cái gì!”.
Hoàng Hách lạnh lùng nhìn tên mập một cái, rồi không đế ý đến hắn nữa. Cãi nhau với loại người như vậy chỉ khiến thân phận mình bị hạ thấp hơn. Anh phóng khoáng đi đến quầy thu ngân, đưa hóa đơn cho nhân viên thu ngân rồi mỉm cười nói: “Phiền cô một chút, tôi muốn thanh toán”.
Nhản viẽn thu nhân đón lấy hóa đơn. sau đó ngấng mặt lên nhìn Hoàng Hách với ánh mắt kinh hoàng: “Hơn hai trăm ba mươi nghìn”.
“Đúng thế, có thế quẹt thẻ chứ?”, Hoàng Hách lấy chiếc thẻ ngân hàng ra đưa cho nhân viên, ôn hòa nói.
“Được ạ, được ạ!”, nhản viẽn vội vàng đồng ý, rồi nhanh tay đón lấy chiếc thẻ và cẩn thận thao tác. Một hóa đơn hơn hai trăm nghìn tệ, cho dù Dưỡng Hư Đường là một hiệu thuốc lớn như vậy, nhưng cũng rất ít gặp, nẻn cô ấy không thế không tiếp đón cấn thận.
Tên mập cười khẩy nhìn Hoàng Hách, cố gắng quan sát mỗi một biếu cảm trên khuôn mặt Hoàng Hách. Nhìn từ cách ăn mặc, Hoàng Hách chắc không phải người có tiền gì cả. Kế cả bản thân hắn, một lúc phải chi trả hơn hai trăm nghìn tệ, khuôn mặt chắc chắn sẽ lộ ra một chút biếu cảm không nỡ, chứ đừng nói là Hoàng Hách.
Hắn muốn bắt được biếu cảm đó trên mặt Hoàng Hách, sau đó mỉa mai một phen.
Nhưng hắn lại thất vọng. Khuôn mặt Hoàng Hách từ đầu đến cuối đều là bộ dạng thản nhiên, như thế không hề quan tâm đến con số hai trăm nghìn vậy.
“Anh ơi, xong rồi ạ!”, rất nhanh sau đó, nhân viên thu nhân làm thủ tục xong, và đưa cho Hoàng Hách biên lai.
“Tức chết đi được!“, thấy Hoàng Hách cầm tờ biên lai đi ngang qua người hắn, trong lòng tên mập càng tức tối hơn, nhất là Hoàng Hách còn giơ tờ biên lai lên khua ra vẻ thị uy, điều này càng khiến khuôn mặt tên mập nhưthể bị ai tát cho một cái thật mạnh, tâm trạng vô cùng khó chịu.
“Không thể nào, chỗ thuốc này chắc chắn là mua giúp người khác!”, tên mập chỉ có thế tự an ủi hắn như vậy: “Nếu không một người mặc đồ vỉa hè sao có thế một lúc mua tận hơn hai trăm nghìn tệ tiền thuốc chứ?”.
Thấy Hoàng Hách cầm túi thuốc đã được đóng gói cấn thận chuẩn bị rời đi, tên mập cuối cùng không nhịn được nữa.
“Đứng lại!”, tên mập dang hai tay ra, cơ thể như một núi thịt đứng chặn trước đường đi của Hoàng Hách: “Mày chờ đã!”