Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Hách giơ tay lên sờ, chỉ thấy bàn tày dính đầy máu tươi, sự sắc bén của con dao găm khiến Hoàng Hách lúc này vần chưa cảm thấy đau đớn gì.

Thấy Hoàng Hách lại tránh được cú tấn công chí mạng của mình, tên đầu trọc cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cái cảm giác ngạc nhiên kia bèn được thay thế bởi vẻ u ám đáng sợ.

Một giây sau, cố tay tên đầu trọc lật ngược, điều chỉnh hướng con dao găm, chĩa thắng về phía ngực Hoàng Hách đang nằm dưới đất.

Lúc này, Hoàng Hách cũng đã hoàn toàn định thần lại, nhìn con dao găm đang chĩa thẳng vào ngực mình, hai mắt Hoàng Hách đột nhiên sắc lẹm, Vô Thượng Tiên Đồng âm thầm mờ ra.

Ngay lập tức, động tác của tên đầu trọc trởnẻn rất chậm.

“ừm”.

Trong mắt Hoàng Hách lộ ra một vẻ kinh ngạc, động tác của tên đầu trọc tuy chậm hơn chút, nhưng lại không chậm hẳn như trước đây, nên đối với Hoàng Hách vẫn còn sự đe dọa đến tính mạng.

“Sao lại thế nhỉ?” Hoàng Hách không kịp nghĩ nhiều, hai tay chống mạnh xuống đất, cơ thế anh lăn sang một bẽn.

“Keng!”.

Con dao găm của tên đầu trọc lại rơi vào khoảng không, đâm chẳng xuống nền bê tông của căn nhà, ngập đến tận chuôi, có thế thấy được sức mạnh lớn đến mức nào.

“Chết tiệt, tránh giỏi đây”, trẻn đầu trọc liếm môi với bộ dạng như khát máu, hắn nhìn Hoàng Hách, trong ánh mắt lộ ra vẻ giều cợt như mèo vờn chuột: “Đế xem mày tránh được đi đâu”.

Vừa nói, con dao găm đã được hắn rút lên, chỉ thấy lưỡi dao găm vẫn là một màu đen bóng loáng chứ không có chút bị sứt mẻ gì, rõ ràng không phải là con dao bình thường.

Hoàng Hách cũng từ từ đứng dậy, lúc này anh không dám manh động, một khi manh động sẽ lộ ra sơ hở, đến lúc đó, tẻn đầu trọc chắc chắn sẽ khõng do dự mà cho anh một nhát chí mạng.

“Chết tiệt, sao Vô Thượng Tiên Đồng không có tác dụng nữa?”, ánh mắt Hoàng Hách nhìn chằm chằm vào tên đầu trọc với vẻ cảnh giác, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ.

Đột nhiên anh nghĩ đến một khả năng. Nghĩ lại lúc sử dụng Vô Thượng Tiên Đồng trước đảy, trong lòng Hoàng Hách lờ mờ tìm ra đáp án.

“Có lẽ Vô Thượng Tiên Đồng này cũng có giới hạn, đối với người bình thường, nó có thể làm giảm tốc độ không giới hạn, nhưng đối với người có thực lực càng cao, mức độ làm chậm động tác của nó cũng theo đó giảm dần. Thực lực của người đàn ông trước mặt anh đây quá mạnh, Vô Thượng Tiên Đồng thậm chí chỉ có thế đủ đế hơi làm chậm động tác của đối phương”, Hoàng Hách đoán thầm trong bụng, ánh mắt lại vô cùng sắc lạnh!

Tẽn đầu trọc chuấn bị xuất chiêu rồi!

Quả nhiên miệng tên đầu trọc đột nhiên nhếch lẽn cười khấy, sau đó bước chân hắn động đậy, cơ thế như một mũi tên bay khỏi cung tẽn chĩa thẳng vào Hoàng Hách.

“Nhanh thật!”, ánh mắt Hoàng Hách thu lại, trong lòng thầm thốt lẽn. Kế cả có Vỏ Thượng Tiẻn Đồng làm chậm động tác, Hoàng Hách vẩn không thế hoàn toàn kiếm soát được cơ thế của đối phương, chí có thế miền cưỡng nhìn thấy một bóng người đang ập về phía mình.

“Mày muốn bố mày chết, bố mày cũng sẽ không cho mày được yên thân đâu!”, vừa tức giận, chân khí trong cơ thế Hoàng Hách cũng dâng lên mạnh mẽ, hội tụ vào nắm đấm của anh rồi chĩa thắng vào cơ thế đang lao đến trước mặt.

“Loại rác rưởi, cũng dám phản kháng”, giọng nól sắc lạnh được phát ra từ miệng tên đầu trọc, một giây sau, tên đầu trọc thế mà lại đứng im trước mặt Hoàng Hách, mặc kệ cho cú đấm của Hoàng Hách chĩa lên người hắn.

Bụp!”.

Tiếng bụp mạnh vang lên, cơ thế của tên đầu trọc không hề nhúc nhích, còn Hoàng Hách lại bị lực phản lại cực lớn từ người tên đầu trọc làm cho anh bay ngược ra sau, rồi ngã lăn xuống bậc thang.

“Chân khí mạnh quá!”, Hoàng Hách thầm thốt lên. Vừa rồi khi anh đánh trúng tẽn đầu trọc, một luồng chân khí cực mạnh tỏa ra từ người hắn phản ngược lại vào cú đấm của Hoàng Hách, khiến Hoàng Hách bị đánh bay.

Lúc này, Hoàng Hách cuối cùng biết được sự mạnh mẽ của tên đầu trọc rồi, tu vi chản khí của người này không biết mạnh hơn anh gấp bao nhiêu lần, tuy không hùng hậu như của Nhị Ngưu, nhưng cũng đủ đế giết chết Hoàng Hách trong tích tắc.

“Không ngờ mày thế mà lại tu luyện được chân khí, nhưng đối với tao mà nói, rác rưởi thì vần là rác rưởi, muốn lật ngược tình thế là điều không thế nào!”, tên đầu trọc cười hi hi, bước từng bước đến chỗ bậc thang. Hắn như thế mất đi sự kiên nhẫn, muốn xử Hoàng Hách ngay cho xong.

Hoàng Hách tựa vào tường ở cầu thang, trong mắt không hề có chút sợ hãi. Anh ngẩng đầu nhìn tên đầu trọc, lạnh lùng nói: “Là ai bảo mày đến giết tao?”.

“Được, tao sẽ nói cho mày, đế mày chết được rõ ràng!”, tẽn đầu trọc cười khẩy, dường như là thấy Hoàng Hách đã không còn sức lực, nên cũng không giấu giếm: “Là công tử bột Thẩm Phong đã chi số tiền lớn đế bảo tao giết mày, nếu muốn trách thì mày hãy trách hắn đi!”.

Lúc này, tên đầu trọc đã đi đến trước mặt Hoàng Hách, từ trên nhìn xuống dưới, con dao găm trong tay hắn đã điều chỉnh góc độ, đang từ từ chĩa xuống.

Đúng lúc này, bóng đèn cầu thang phụt tắt, bóng tối bao trùm khắp lối đi. Đèn cầu thang được thiết kế tiết kiệm năng lượng, sau khi sáng ba phút sẽ tự động tắt.

Con dao găm của tên đầu trọc đột nhiên gia tăng tốc độ, đèn phụt tắt, hắn chỉ có thế cố gắng nhanh chóng giết Hoàng Hách, đế tránh xảy ra biến cố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK