Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Song, hành động tiếp theo của nữ tặc lại khiến Hoàng Hách lần nữa sững sờ. Chỉ thấy nữ tặc không tấn công Hoàng Hách, mà gio tay lên, cởi tóc mái vốn được buộc trên tóc. Ngay sau đó, một làn tóc mái xõa xuống, cứ như thác nước đố xuống trán cô ta, vừa hay che đi nửa bên mặt của cô ta, đến cả vết bớt đỏ chót kia cũng bị che mất.

Cùng với việc chiếc bớt bị che đi, khí chất nữ tặc cũng có sự thay đối rất lớn.

“Ặc, người đẹp, thực ra cô cũng xinh lắm”, Hoàng Hách không kiềm được mà nói.

Vết bớt bị che đi, vẻ đẹp của nữ tặc vậy mà lại tăng vọt, nhìn vào thế mà lại có vài phần giống với cô nhóc Tô Lệ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Hách lại giật náy. Giờ nhìn dáng vẻ nữ tặc này thế mà thực sự rất giống Tô Lệ, nếu cùng đi trên đường, có lẽ người khác nhất định sẽ coi họ thành chị em.

“Nhìn gì mà nhìn, còn nhìn nữa tôi móc mât anh”, nữ tặc dữ dần lườm Hoàng Hách một cái, lạnh lùng nói.

“Này, cô, cô làm ơn nhìn cho rõ, tôi mới là chú nhân của chỗ này, cô cạy cửa vào trộm đồ, chẳng lẽ đến cả quyền nhìn mà tôi cũng không CÓ?”, Hoàng Hách bực bội hét lên. Đến lúc này, trong lòng anh lại nhẹ nhõm hơn nhiều. Mặc dù người phụ nữ trước mặt trông có vẻ không thiện lành, nhung Hoàng Hách lại không cảm nhận được chút sát khí nào trên người cô ta. Tức là người phụ nữ này chắc hẳn sẽ không làm hại anh.

Nghe thấy lời Hoàng Hách nói, trong mẳt nữ tặc lộ ra sự xấu hố, nhưng ngay sau đó, sắc mặt cô ta lại lần nữa trở nẽn vô cùng lạnh lùng: ‘Tôi chỉ đến lấy chút đồ về nhà thôi”.

“Cô à, cô đi nhầm cửa rồi”, Hoàng Hách bực dọc nói: “Chổ này rõ ràng là nhà tôi, như cô nói thì tôi và cô còn là người nhà đấy”.

“Ai là người nhà với anh?”, nữ tặc nhếch lông mày, nói đầy chán ghét: “Chủ nhân căn nhà này mới là người nhà với tôi”.

Hoàng Hách trợn to mẳt, trong lòng chợt dâng nên cảm giác quái lạ: “Cô nói Lệ Lệ?”.

“Lệ Lệ?”, nữ tặc nghe thấy lời Hoàng Hách nói, thì hai mắt chợt lóe lên vé sẳc bén: “Không ngờ anh lại gọi nó là Lệ Lệ”.

Hoàng Hách cau mày, đúng lúc đó, Hoàng Hách đột nhiên cảm nhận được sự thù địch tỏa ra từ người nữ tặc.

“Sao thế?”, Hoàng Hách bình tĩnh nói: “Tôi gọi Lệ Lệ thì làm sao?”.

Nữ tặc nhìn Hoàng Hách, trong mât tràn ngập cảm xúc thất thường, đột nhiên cô nói: “Không được gọi nó thế nữa! Còn nữa, Tô Lệ không phái người anh có thể với tới được, nếu anh có ý với nó, tôi khuyên anh nên sớm từ bỏ ý nghĩ này đi, nếu không anh sẽ chết rất thê thảm”.

Nghe lời nữ tặc nói, trong lòng Hoàng Hách đột nhiên trào dâng cơn giận.

“Đây là uy hiếp há?”, anh lạnh lùng nhìn nữ tặc, ngọn lửa giận trong lòng đang bùng cháy.

Thế này là sao? Đầu tiên là có Liều Vi Nhi, giờ lại lè Tô Lệ, chẳng lẽ người mình thích đều sẽ mang đến nguy hiểm tính mạng cho mình?

Không được, nếu đã là người Hoàng Hách này thích, thì dù có bao khó khăn nguy hiểm cũng không thể ngăn cản được mình.

Nữ tặc nhìn Hoàng Hách, dường như cũng cảm nhận được sự bất khuất trong lòng Hoàng Hách, nói một cách trêu tức: “Hình như Tô Lệ khá may mẩn, không ngờ lại tìm được một gã có thể không đế ý đến tính mạng vì nó”.

Trong lúc nói, ánh mât nữ tặc chợt lạnh lẽo: “Anh có thế coi lời tôi nói là uy hiếp. Tôi và Tô Lệ lớn lên bên nhau từ nhó, tôi hiếu nó hơn anh. Người như nó không phải một người phàm như anh có thể nhúng chàm”.

Trong lúc nói, nữ tặc xoay đầu nhìn phòng Tô Lệ, đôi mắt ánh lên vé tiếc nuối, lẩm bấm trong miệng: “Con ranh này rốt cuộc giấu đồ ở đâu chứ, thôi vậy, nhiệm vụ của mình cũng xong rồi, nếu đã không tìm được thì tiếp theo không phái việc mình phái lo”.

Nói xong trong mắt cô ta thế mà lại có vẻ giải thoát. Cố ta lại nhìn Hoàng Hách một cái, đột nhiên thờ dài nói: “Đồ dê xồm, anh cứ liệu hồn”.

Nói rồi, người phụ nữ này thế mà lại mớ cửa số phòng Tô Lệ, định bước ra.

“Đứng lại, đừng đi”, Hoàng Hách đột nhiên tiến lẽn, bàn tay to nhanh chóng túm lấy quần áo nữ tặc: “Nói cho rõ ràng, nếu không đừng hòng đi”.

Song ngay sau đó, Hoàng Hách chỉ cảm thấy eo tê dại, cả người thế mà lại bổng chốc không thế cử động.

“Điếm huyệt”.

Lúc này đây, sự kinh ngạc trong lòng Hoàng Hách lên đến tột cùng, điếm huyệt, người phụ nữ này thế mà lại biết điếm huyệt. Hoàng Hách biết được từ miệng ông Liễu, giờ trong võ lâm, cũng chỉ có những thế lực kế thừa và phát triển trẽn ngàn năm mới có thế nắm được. Dù gia tộc có lịch sử mấy trăm năm như Liêu gia cũng không có bất kỳ tài liệu nào liên quan đến kỹ năng thất truyền là điếm huyệt này.

“Đồ dê xồm, Tô Lệ đã ở chung dưới một mái nhà với anh, có thế thấy quan hệ giữa hai người khá tốt. Là chị em tốt cúa Tô Lệ, tôi nhâc anh thêm một câu, đừng có đế mất mạng vì sự bồng bột”.

“Còn nữa, anh đã bị tôi điểm huyệt, bốn tiếng sau sẽ tự động giải huyệt. Ai bảo anh bẳt nạt tôi, tôi cũng phải cho anh nếm chút khổ sờ”.

Nói xong, nữ tặc đã nhảy ra khỏi cửa sổ, dường như độ cao bốn tầng chắng khác gì đất bằng với cô ta.

Nhìn bóng tối vô tận ngoài cửa số, trái tim Hoàng Hách cũng trầm tĩnh theo.

Thảo nào nữ tặc này lẻn vào đây hết lần này đến lần khác, thì ra là có quan hệ không tầm thường với Tô Lệ. Nhưng từ lời nói của nữ tặc này, Hoàng Hách không cảm nhận được ác ý của cô ta với Tô Lệ, ngược lại còn có vài phần thản thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK