Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoàng Hách, rốt cuộc cậu có ý gì, lúc này lúc nọ, dù ông đây là cao thủ tông sư thì cũng sắp phát bệnh tim rồi”, ông Trương không nhịn được lại nói tục, dáng vẻ tiên phong đạo cốt ấy biến mất tăm.

Hoàng Hách không gợi sự tò mò nữa, mà nói thẳng: “Cháu có thể cung cấp Cường Thân Thang cho Dưỡng Hư Đường, nhưng không phải bán mà cung cấp cho Dưỡng Hư Đường bằng cách góp vốn”.

“Góp vốn?”, hai ông lão há hốc miệng, nhìn Hoàng Hách bằng vẻ mặt đầy kinh ngạc. Bọn họ không ngờ Hoàng Hách đột nhiên lại nói ra ý định như vậy.

“Đúng, góp vốn”, Hoàng Hách trịnh trọng gật đầu, nói: “Cháu cung cấp Cường Thân Thang cho Dưỡng Hư Đường, trong đó 30% Cường Thân Thang thuộc về sở hữu của Dưỡng Hư Đường, 70% còn lại thì cháu sẽ mượn nền tảng to lớn của Dưỡng Hư Đường bán, tiền kiếm được sẽ thuộc về cháu”.

“Cũng có nghĩa là Dưỡng Hư Đường chỉ cần bán Cường Thân Thang hộ cháu, những cái khác cũng không cần làm đã có thể lấy được 30% Cường Thân Thang. Còn về 30% Cường Thân Thang, rốt cuộc là bán hay tự dùng cháu không can thiệp, hoàn toàn do Dưỡng Hư Đường các ông tự quyết định”, nói đến đây, trong hai mắt Hoàng Hách là một khoảng khôn khéo: “Cháu nghĩ thứ tốt như Cường Thân Thang chắc không lo nguồn tiêu thụ đâu nhỉ?”.

Nghe Hoàng Hách đĩnh đạc nói, hai ông lão đều chìm trong suy tư.

Không phải điều kiện của Hoàng Hách quá khắt khe, mà là điều kiện Hoàng Hách đưa ra thực sự quá nghĩ cho họ. VỚI thứ tốt như Cường Thân Thang, đế ờ đâu thì cũng sẽ có vô số nhân sĩ võ lâm tranh nhau mua, căn bản không cần lo vấn đề nguồn tiêu thụ. Cũng có nghĩa là Dưỡng Hư Đường chí cần tung ra tin về Cường Thân Thang, không cần quảng cáo gì thì cũng có một đống khách đến mua. Cái Dưỡng Hư Đường phải làm chính là cung cấp một chỗ, sắp xếp mấy nhân viên thôi, dù Hoàng Hách đưa ra điều kiện muốn lấy 90% lãi thì hai ông lão cũng bẩt chấp mà đồng ý.

Hoàng Hách có thể đưa ra ý kiến góp vốn vào Dưỡng Hư Đường, chắc chằn cũng sẽ nghĩ ra được tình huống này, nhưng anh vẫn cho Dưỡng Hư Đường 30% Cường Thân Thang, đủ thấy Hoàng Hách ưu đãi hai người bọn họ. Có lẽ một nguyên nhân khác trong đó là vì Liễu Vi Nhi.

Cảm thán một hơi, ông Liễu nhìn Hoàng Hách đầy cảm kích: “Hoàng Hách, nếu cậu đã hào phóng với chúng tôi như vậy thì chúng tôi cũng không thể nhỏ mọn, thế này đi, chúng tôi nhận 30% Cường Thân Thang, dược liệu cậu cần để điều chế Cường Thân Thang vẫn do Dưỡng Hư Đường chúng tôi cung cấp không hạn chế. Không những vậy, sau này cậu cần dược liệu gì, dù Dưỡng Hư Đường chúng tôi không có, chúng tôi cũng sẽ cố nghĩ cách tìm giúp cậu”.

‘Thế rất tốt”, mẳt Hoàng Hách sáng lên, không kiềm được mừng ra mặt. Anh hào phóng như vậy cũng có mục đích của mình. Mặc dù Cường Thân Thang cực kỳ có ích với Hoàng Hách ờ giai đoạn này, nhưng một khi thực lực của anh tăng lên thì hiệu quả của Cường Thân Thang cũng sẽ không ngừng giảm đi, Hoàng Hách sẽ cần điều chế phương thuốc tám cao cấp hơn. Lúc đó tìm kiếm dược liệu cần thiết cho thuốc tắm lại trờ thành một vấn đề khó. Dưỡng Hư Đường kinh doanh dược liệu, nguồn dược liệu rộng lớn, đế họ giúp tìm kiếm chắc chắn làm ít được nhiều. Có mối quan hệ tạo được nhờ Cường Thân Thang, Hoàng Hách còn phải sợ Dưỡng Hư Đường không giúp chắc?

Nhưng lúc này, ông Trương lại đột nhiên nói: “Hoàng Hách, Cường Thản Thang này quý như vậy, chúng tôi phải đế giá thế nào?”.

“Đúng vậy, trong giang hồ chưa từng xuất hiện bất kỳ thuốc tắm nào có thế tăng cường kinh mạch, nếu giá thấp thì không thế hiện được giá trị của Cường Thân Thang, nhưng giá cao thì tôi sợ…”, õng Liễu cũng phụ họa.

Song Hoàng Hách lại mỉm cười khe khẽ, trong nụ cười rõ ràng có sự tự tin vô cùng cao.

“Giá thì cứ đặt ở mức 50 triệu một bát đi. Lượng một bát đủ đế pha được một thùng nước thuốc tắm rồi”, Hoàng Hách nói, bổng chốc khiến con ngươi hai ông lão kinh ngạc đến mức lồi cả ra.

“Năm… năm mươi triệu”, hai người nhận ra mình sắp líu cả lưỡi: “Hoàng Hách, giá này có phải đáng sợ quá không? Năm mươi triệu không phải là một con số nhỏ đâu”.

Hoàng Hách lắc đầu hỏi: “Hai ông, ông nói những gia tộc võ lâm của Hoàng Hách có tiền không?“.

“Đấy là đương nhiên, Hoa Hạ năm nghìn năm, thế gia võ lâm kế thừa và phát huy nhiều như lông trâu, mặc dù đa phần đã ẩn dật, nhưng nếu xét về tiền thì đều vô cùng giàu có”, ông Liễu không hề do dự nói.

“Vậy thì không có vấn đề gì rồi”, Hoàng Hách nói với vẻ mặt tươi cười.

“Nhưng mà, có người bỏ 50 triệu để mua một bát nước thuốc thật sao?“, ông Liễu vẫn hơi không dám tin, đờ đẫn nói.

Hoàng Hách mím cười rất chắc chắn: “Yên tâm đi, thấy được tác dụng của Cường Thân Thang rồi thì những thế gia võ lâm kia chắc chắn sẽ đổ xô mua”.

“Hi vọng là vậy”, hai ông lão nhìn nhau, không lên tiếng khuyên Hoàng Hách nữa. Nhưng từ tận đáy lòng, họ vẫn không tự tin lắm với cái giá 50 triệu này.

Lại lần nữa bàn bạc một vài chi tiết về việc hợp tác, Hoàng Hách và ông Liêu ký hợp đồng, đến đây, đã đi đến hợp tác.

Ký hợp đồng xong, Hoàng Hách nửa đùa nửa thật cười nói với ông Liễu và ông Trương: “Các ông ký hợp đồng dứt khoát vậy, không sợ Cường Thân Thang của cháu chỉ là lừa đảo sao?”.

Ông Liễu cười ha hả: “Dù sao thì với tình hình hiện tại, dù là lừa thì có gì không tốt với Dưỡng Hư Đường của tôi chứ? Cùng lắm thì trả thêm lương cho mấy nhân viên thôi”.

“Đương nhiên, nếu là do Dưỡng Hư Đường thu mua Cường Thân Thang của cậu thì bọn tôi sẽ đích thân kiếm hàng trước”, ông Liễu cười ha ha: “Hơn nữa, tôi tin nhân phẩm của cậu”.

“Hoàng Hách, lần này cậu hào phóng với hai ông lão bọn tôi vậy, tôi cũng có chút quà tặng cậu”, ông Trương đột nhiên nói.

Ánh mằt Hoàng Hách lay động, trong lòng hơl mong chờ. Một món đồ do tông sư tặng, chắc chắn sẽ không quá đơn giản.

Chỉ thấy ông Trương xoay người ra khỏi phòng, cũng không biết là đi làm gì. Mấy phút sau, ông Trương lại đi vào, lần này, trong tay ông ấy đang đỡ một chiếc hộp gỗ phong cách cổ xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK