Bạn cúa hắn dường như nhận ra Lưu Đông rất sợ Hoàng Hách, thế là hỏi nguyên nhân. Sau khi biết thù oán giữa Hoàng Hách và Lưu Đông, bạn hẳn liền đưa ra ý định kiểm tra việc uống rượu rồi lái xe. May mà Lưu Đông có một người bạn ở trong bệnh viện, vừa hỏi thì biết Hoàng Hách lại mới mua một xe sang thật. Nhưng lúc đó Lưu Đông vẳn còn có chút do dự.
Sau đó, khi quán bar trở nên hỗn loạn, hắn cũng chạy trốn ra khỏi quán bar. Sau khi cánh sát vũ trang xông vào trong, quán bar bị niêm phong. Nhưng Lưu Đông lại luôn đứng đợi bên ngoài, muốn nhìn thấy kết cục của Hoàng Hách. Nhưng không ngờ, sau khi đợi một lúc, Hoàng Hách lại khệnh khạng bước ra, thế mà không bị cảnh sát vũ trang băt lại.
Vì mối hận thù đối với Hoàng Hách, Lưu Đông mượn danh nghĩa của bố hân, báo đội cánh sát giao thông phái đặt chốt kiểm tra ở trên đường Hoàng Hách về nhà, chí đế đợi Hoàng Hách chui đầu vào rọ. Quả nhiên, Hoàng Hách đã đến, nhưng không ngờ máy đo nồng độ cồn vô cùng chuấn xác kia lại không kiếm tra được nồng độ cồn trong cơ thể Hoàng Hách, khiến Lưu Đông vô cùng tức tối.
“Hoàng Hách, mày cũng đừng giờ trò nữa, tao đã nhìn thấy mày uống rượu đấy, nhất định là mày đã dùng thủ đoạn ăn gian, tôi đề nghị đòng chí cánh sát bắt hắn lại đã, chờ vào đến đồn rồi xét nghiệm máu kiểm tra!”, Lưu Đông nói với vẻ mặt u ám.
“Đúng vậy, bắt lấy cậu ta!”, viên cánh sát đo nồng độ cồn của Hoàng Hách thấy Lưu Đông lên tiếng, lập tức ton hót nói to một tiếng.
Vừa nói, một tay anh ta tóm lấy cánh tay Hoàng Hách, một tay còn lại mở cửa xe ra, định bắt lấy Hoàng Hách.
Nhưng Hoàng Hách lại nhẹ nhàng hất tay một cái, một cái tát giáng thẳng vào mặt tên cảnh sát kia. Chuyện kỳ lạ đã xảy ra, tên cảnh sát kia bị Hoàng Hách tát một cái như vậy xong, cá cơ thể anh ta xoay 360 độ như một con quay, sau đó ngã thụp xuống đất, mãi không đứng dậy nối.
“Được lắm, Hoàng Hách mày to gan thật, dám tấn công cảnh sát!”, Lưu Đông thấy vậy, liền quát to một tiếng: “Còn không mau bầt đi”.
Mấy tên cánh sát còn lại thấy Lưu Đông lên tiếng, cũng đều trờ nên căng thắng, nghiêm nghị nhìn Hoàng Hách, như muốn không chế Hoàng Hách lại.
Nhưng Hoàng Hách lại không có phán kháng gì, mà chí cười nhạt: “Không cần các anh bắt, tôi tự xuống là được rồi!”.
Vừa nói, Hoàng Hách mở cửa xe ra rồi bước xuống.
“Còng tay lại!”, Lưu Đông lớn tiếng ra lệnh, nhưthế mình là cấp trẽn của mấy tên cảnh sát này vậy.
Một tên cảnh sát lập tức giơ còng tay ra, định còng tay Hoàng Hách.
Hoàng Hách nheo mầt lại, đột nhiên nhìn tên cánh sát đó nói: “Người anh em, còng tay đã còng vào rồi, thì không dễ bỏ xuống đâu nhé”.
Nhưng tên cánh sát đó lúc này đâu có nghe mấy lời của Hoàng Hách, hiếm khi có cơ hội biểu hiện thật tốt trước mặt con trai của cục trưởng cục cảnh sát tương lai, nên anh ta sao có thể dẻ dàng bó cuộc được.
“Nói ít thôi!”, tên cảnh sát vừa quát nhẹ một tiếng, chiếc còng tay lạnh lẽo đã còng chặt vào hai tay của Hoàng Hách.
“Ha ha ha, tốt lắm!”, Lưu Đông thấy Hoàng Hách khoanh tay chịu trói, liền phá lên cười.
Hoàng Hách cuối cùng lại một lần nữa rơi vào tay hắn, lần này, hắn tuyệt đối sẽ không đế Hoàng Hách bình yẽn vô sự ra ngoài đâu.
Nhưng Lưu Đông đương nhiên sẽ không thể ngờ khi hắn đang lên kế hoạch tra tấn Hoàng Hách nhưthế nào, trong lòng Hoàng Hách cũng đang thầm cười khấy: “Được lắm, nếu đã muốn làm loạn, thì làm lớn luôn!”.
Trên xe cảnh sát, Hoàng Hách bị còng tay, bên trái và bên phải anh đều có cánh sát ngồi canh chừng hai bên.
“Thang khốn, coi như mày đen đủi, đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đầc tội với Đông thiếu gia, ngoan ngoãn đi, thì bọn tao đây sẽ đế mày đỡ nếm mùi đau khổ!”, một tên cảnh sát đắc ý nói.
“Cái gì, đỡ nếm mùi đau khổ cái mẹ gì!”, nhưng đúng lúc này, tên cảnh sát ngồi trẽn ghế lái phụ đột nhiên mặt biến săc, hung dữ nói: “Thằng khốn dám đánh tao, hôm nay bố mày không làm cho mày tâm phục khẩu phục thì bố mày không phải là đàn ông!”.
Người này chính là tên cảnh sát bị Hoàng Hách tát cho một cái quay như chong chóng tại chỗ.
Hoàng Hách lạnh lùng nhìn người này, trong mắt lộ ra vẻ chế nhạo. Đột nhiên, Hoàng Hách lên tiếng: “Mấy vị, có thể cho tôi gọi cuộc điện thoại không?”.
“Không được, giờ mày là phạm nhân, tuyệt đối không được sử dụng bất kỳ thiết bị thông tin nào!”, tên cảnh sát ngồi ớ ghế phụ lầc đầu mạnh, nói với vé coi thường: “Giờ còn muốn tìm người nhờ vả, tao thấy mày đừng hi vọng nữa thì hơn! Đắc tội với Đông thiếu gia, còn có ai dám đứng ra lấy lại công bâng cho mày, mày tướng mày quen với bí thư thành ủy sao?”.
Trên mặt Hoàng Hách bất giác lộ một vẻ CỔ quái.
Bí thư thành ủy, anh đúng là quen thật mà. Nhưng chuyện này e là Lưu Đông sẽ không biết gì mấy. Những gì Lưu Đông biết chắc chỉ là cảnh Lộ Phi biếu dương Hoàng Hách trong buối họp báo lần trước thôi. Nhưng những chỉ tiết trên buối họp báo đó sẽ không phát ra ngoài, Lưu Đông đương nhiên sẽ không biết được quá nhiều về mối quan hệ giữa Lộ Phi và Hoàng Hách.
Nếu hẵn biết mối quan hệ giữa Lộ Phi và Hoàng Hách, cho dù cho hắn thêm mười lá gan cũng không dám thực hiện âm mưu như ngày hôm nay.
Thấy vẻ mặt Hoàng Hách lộ ra nụ cười, sâc mặt tên cảnh sát giao thông ngồi trên ghế phụ vô cùng khó coi, nụ CƯỜI của Hoàng Hách chẳng phải là đang mỉa mai anh ta sao?
Vì sự tôn nghiêm trong lòng anh ta, tên cảnh sát này trừng mắt nhìn Hoàng Hách.
Nhưng khi ánh mắt anh ta trừng lên nhìn Hoàng Hách, một luồng mơ hồ đột nhiên dấy lên trong lòng anh ta, một giây sau, ánh mằt anh ta trờ nên hơi đờ đẫn.
‘Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại được không?”, Hoàng Hách nhìn mắt của đối phương hỏi lại một lần nữa.
“Không được!”, hai tên cánh sát ngồi bên cạnh anh đều đồng thanh trả lời.