“Hoàng Hách, cái thằng nhóc thối tha này, xấu xa quá đi!”, hai ông lão bị Hoàng Hách nói cho không nói được gì, đành tru tréo lên: “Mùi đó rốt cuộc là sao vậy?”.
“Đó đương nhiên là mùi của Cường Thân Thang rồi”, Hoàng Hách cười hỉ hi: “Hai ông có thể cảm nhận xem, ngửi mùl này xong có cảm giác gì?”.
Hai ông sững sờ, sau đó nhắm mắt lại, một lúc sau, khuôn mặt hai ông lộ ra vé vui mừng: “Ha ha, tôi cám thấy tràn đầy sinh lực. Hoàng Hách, đúng là có tác dụng đó”.
Hoàng Hách gật đầu, nói với vẻ công nhận: “Thuốc đâng dã tật, nên mùi thối dẵ tật cũng đúng mà”.
Một lúc sau, một bình thủy tinh lớn được hai ông khênh ra. Nhìn bình thủy tinh chứa đầy những cục dạng cao màu đen nâu, trong mắt hai ông lộ một vé thâc mắc.
“Hoàng Hách, đây chính là Cường Thản Thang sao, dùng thế nào vậy?”, ông Liễu nhìn Hoàng Hách, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Chỉ cần lấy một lượng vừa đủ một bát to, cho vào trong nước hòa tan rồi tắm là được”, Hoàng Hách nói: “Tống cộng cháu luyện chế năm lần, mỗi lần luyện chế ra khoảng năm bát, nên tính ra bên trong có khoảng 25 bát.”
“Theo như ăn chia 3-7, cháu lấy 17 bát trong đó, còn lại thì hai ông tự xử lý là được ạ”, Hoàng Hách nói.
“Hoàng Hách, cảm ơn cậu”, hai ông đều trịnh trọng nói với Hoàng Hách. Với cách tính 3-7, Hoàng Hách hoàn toàn có thế lấy 18 bát, bọn họ cũng sẽ không nói
gì-
Nhưng Hoàng Hách lại để cho hai ông lẫo được hời. Với mức độ quý hiếm của Cường Thân Thang, làm sao mà hai ông lão ông cảm kích cho được.
Thế là bắt đầu phân chia Cường Thân Thang. May mà Dưỡng Hư Đường là hiệu thuốc, nên có sẵn các lọ thủy tinh đựng nguyên liệu thuốc.
Mấy người bận rộn một lúc, và Cường Thân Thang cuối cùng cũng được phân chia xong xuôi vào các bình riêng.
Điều ngạc nhiên là sau khi chia ra các bình riêng, Cường Thân Thang thế mà vẫn còn thừa hai bát. Xem ra mòi lần luyện chế Cường Thân Thang cũng sẽ có những sai lệnh khác nhau, hai bát thừa ra chầc là phần bị dư ra do nhiều lần luyện chế.
Cuối cùng, hai ông quyết định hai bát Cường Thân Thang này sẽ chia cho Hoàng Hách một bát, cũng có nghĩa là Hoàng Hách có thể nhận được 18 bát, còn hai ông lão nhận 9 bát.
Sau đóf Hoàng Hách chỉ lấy 5 bát Cường Thân Thang, 13 bát còn lại anh nhờ Dưỡng Hư Đường bán giúp, giá bán vân là 50 triệu như dự tính ban đầu.
Đối với thủ đoạn buôn bán của Dưỡng Hư Đường, Hoàng Hách không hề lo lắng chút nào. Anh tin rầng sau khi sử dụng Cường Thân Thang, sau khi nhận ra được công hiệu của nó, hai ỏng lão tự nhiên sẽ đưa ra được phương pháp bán hàng hợp lý.
Hoàng Hách cầm năm bình Cường Thân Thang về nhà. Trên đường, anh tiện thế mua một chậu tắm nhựa cỡ lớn. Về đến nhà, Hoàng Hách vội vàng ăn cơm, nghỉ ngơi một lúc rồi điều chỉnh cơ thế anh về trạng thái tốt nhất.
Sau đó, anh mở nắp bình thủy tinh ra, lấy cao Cường Thân Thang đổ vào trong bồn tâm.
Cường Thân Thang dạng cao màu nâu đen từ từ được lấy từ bình thủy tinh ra ngoài, cảm giác này, khiến Hoàng Hách nhớ đến một loại cao Sơn Trà trước đây từng ăn, cảm giác mềm mại đó vô cùng giống.
Nhưng điều duy nhất không giống chính là Cường Thân Thang gần như không có chút dấp dính nào, sau khi đố ra khỏi bình thủy tinh, chiếc bình thủy tinh liền sạch như mới, không bị dính chút gì hết. Một lát sau, cả bình Cường Thân Thang được Hoàng Hách đổ ra ngoài, toàn bộ đều đố vào trong chiếc chậu tâm bằng nhựa.
Đặt bình thủy tinh xuống, Hoàng Hách bưng chậu tắm nhựa vào trong nhà vệ sinh, mở vòi hoa sen ra, Hoàng Hách bắt đầu mở nước nóng. Một lúc sau, chiếc chậu tắm nhựa được đựng đầy nước nóng. Cường Thân Thang dạng cao kia dường như gặp nước liền tan ra, lúc này đã hoàn toàn hòa tan trong nước.
Hòa tan Cường Thân Thang dạng cao ra một chậu nước xong, toàn bộ đều biến thành một màu đen nâu, bề mặt nước lúc lại lóng lánh những tia sáng màu xanh, thêm vào mùi thối sộc mũỉ nữa, nếu không phải Hoàng Hách biết rõ về Cường Thân Thang này, thì có lẽ đã cho rằng đây là một chậu nước cống rồi.
Cố nhịn cái mùi thối sộc mũi đó, Hoàng Hách nhanh chóng cởi hết quần áo ra, sau đó cắn răng nhảy vào trong chậu tấm.
Ngay lập tức, một cảm giác đau đớn mãnh liệt ập tới, khuôn mặt vốn đang bình thản của anh ngay lúc đó trờ nên nhăn nhó.
“Quả nhiên đúng như trong Y Tiên Truyền Thừa có viết, khi ngâm mình tắm trong Cường Thân Thang, cơ thế sẽ cảm thấy vô cùng đau nhức. Nhưng sự đau nhức này lại chính lè hiện tượng xảy ra khi dược lực kích thích vào cơ thể”, trong lòng Hoàng Hách thầm nghĩ: “Chờ đến khi không còn cảm nhận được sự đau đớn này nữa, thì một là dược lực của Cường Thân Thang đã cạn kiệt, hai là Cường Thân Thang đã cái tạo sức khóe của cơ thế đến cực hạn và đã mất đi hiệu quả”.
“Bình thường mà nói, một người bình thường trải qua bốn lần tắm thuốc Cường Thân Thang thì sẽ mất đi tác dụng, người có tư chất càng cao, vì thể chất vốn dĩ đã tốt, cho nên số lần sử dụng sẽ giảm đi. Nếu là thiên tài tuyệt thế, e rằng trải qua một lần tẩy lễ bằng Cường Thân Thang là đã đến cực hạn rồi”, trong lòng Hoàng Hách tiếp tục nghĩ: ‘Tư chất của mình vô cùng bình thường, nếu không đoán nhầm, khi tắm thuốc bốn lần bằng Cường Thân Thang chắc lè sẽ đến cực hạn”.
“Theo như tâm thuốc một lần sẽ cần thời gian một ngày, bốn lần tám thuốc e rằng sẽ tiêu hao của mình bốn ngày. Cũng may, bệnh viện cho mình nghi phép một tuần, mình có đú thời gian đế tiến hành tắm thuốc”, Hoàng Hách nghĩ xong liền nhắm mắt lại, hoàn toàn cảm nhận sự thay đối của Cường Thản Thang đối với cơ thế.
Cũng như Hoàng Hách tiến hành tắm thuốc bằng Cường Thân Thang, trong Dưỡng Hư Đường, ông Liễu và ông Trương cũng bắt đầu thử hiệu quả của việc tắm thuốc bâng Cường Thân Thang.
Lúc băt đầu, bọn họ gọi Liểu Vi Nhi đến, muốn để cô nhóc này tiến hành tắm thuốc. Dù sao số lượng của Cường Thân Thang cực ít, môi phần đều cần dùng vào đúng mục đích và đối tượng quan trọng. Liều Vi Nhi là cháu nội của gia chủ nhà họ Liễu, đương nhiên đủ tư cách có được một phần Cường Thân Thang rồi.
Nhưng Liễu Vi Nhi vừa ngửi thấy mùi của Cường Thản Thang liền lập tức biến sắc, cho dù hai ông lão có nổl hết nước hết cái khuyên nhủ mãi, thì cô cũng không chịu tắm thuốc.