Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước lạnh được đổ vào, một luồng khí trâng bốc mạnh lên, ngay lập tức khiến toàn bộ mật thất trở nên mờ mịt.

Hoàng Hách nhanh chóng đạy nầp lại, sau đó lấy vài thanh củi nhét vào đống lứa, đế lứa lập tức bốc cháy mạnh hơn.

“Ục ục ục!”.

Lửa cháy rực, bên trong lò luyện đơn cũng phát ra ầm thanh ục ục, đó là vì nước lạnh vừa đổ vào đã sôi rồi.

Hoàng Hách không quan tâm, ngược lại thần sắc của anh trờ nên vô cùng nghiêm túc. Đến bước này mới là khâu quan trọng nhất trong việc luyện chế Cường Thân Thang. Nước sạch trộn với thuốc, lợi dụng độ nóng cúa lứa khiến dược lực bên trong thuốc đều dung hòa vào nước sạch, tình trạng dung hòa càng tốt thì tác dụng của Cường Thân Thang càng mạnh.

Hoàng Hách liên tục cho củi vào, nếu có người lúc này nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Hoàng Hách như thể một người máy biết tính toán kỹ lưỡng, kiếm soát lửa phía dưới lò luyện đan từ đầu đến cuối đều ớ một cường độ cố định.

“Ục ục ục!”.

Âm thanh bên trong lò luyên đơn càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng, đã nhỏ đến mức không thế nghe thấy được nữa.

Đến lúc này, Hoàng Hách cũng thở phào. Đến bước này rồi, Cường Thân Thang coi như đã luyện chế thành công.

Nhanh chóng bỏ củi đang cháy ra khói lò, Hoàng Hách nhẹ nhàng ngồi sang bên cạnh chờ lò luyện đan nguội lại. Lò luyện đan lúc này đã bị đốt quá lâu, nhiệt độ vô cùng cao, Hoàng Hách không dám sờ vào.

Hơn nữa, quá trình chờ lò luyện đan nguội lại cũng có một ý nghĩa rất đặc biệt. Giống như cơm chín rồi nhưng hâm thêm một lúc nữa vậy, trong quá trình nguội lại của lò luyện đan, Cường Thân Thang bên trong cũng không ngừng tích lũy dược tính bên trong, khiến dược tính càng dễ được hấp thụ hơn.

Lại nửa tiếng trôi qua, Hoàng Hách lúc này mới đứng dậy mớ nắp lò ra.

Đúng lúc Hoàng Hách mở nắp lò ra, một mùi khó chịu sộc ra từ bên trong lò luyện đan. Vừa ngửi thấy mùi khó chịu này, Hoàng Hách suýt nữa thì nôn thốc nôn tháo.

“Mùi kinh thế không biết!” Hoàng Hách nhếch miệng chửi thầm một câu. Nhưng chửi là việc của chửi, động tác của Hoàng Hách thì không hề do dự. Chỉ thấy tay anh thò vào bên trong lò, như thể đang lấy thứ gì vậy.

Một lúc sau Hoàng Hách đưa tay ra. Trên bàn tay anh là một cục to đặc sệt như cao màu đen nâu. Cục cao này to bằng quá bóng đá, được Hoàng Hách cầm trong tay nhưng không hề dính tay.

Nhưng cục dạng cao này vừa ra khỏi lò, mùi khủng khiếp đó lập tức tràn ra khắp căn mật thất.

‘Tác dụng của thuốc trong Cường Thân Thang này tuy rất mạnh, nhưng mùi thì khủng khiếp thật. Cũng không biết mấy thiếu gia tiểu thư sống trong nhung lụa kia cổ chịu được không nữa!”, miệng Hoàng Hách nhếch lên một nụ cười quý quái.

Sau đó, anh cho cục màu đen này vào trong chiếc bình đã chuẩn bị sẳn và đậy lại, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, rồi lại bắt đầu luyện chế.

Ông Liều và ông Trương đợi ở bên ngoài mật thất cả một đêm trời. Một đêm này, hai ông già không chợp mẳt chút nào. Bọn họ đánh cờ, ánh mắt lúc này nhìn về phía cánh cửa ngầm. Thế là một ván cờ từ tối đánh đến hôm sau vẳn chưa xong.

“ồng già kia, ông nói xem thằng nhóc Hoàng Hách rốt cuộc có luyện ra được không?”, ông Liễu cảm thấy không yên nên hỏi: “Sao cả tối mà không có chút động tĩnh gì thế nhỉ?”.

“Vì sao lại phái có động tĩnh?” ông Trương ngước mắt lên hói ngược lại: “Không có động tĩnh chứng tỏ Hoàng Hách luyện chế khá là thành công”.

“Không đúng, trước đây tôi nghe nói khi những cao nhân tiền bối luyện đan đều kinh thiên động địa cơ mà, nghe nói chỉ cần không kiếm soát tốt, lò đan sẽ nố tung ngay”, ông Liễu phản bác nói.

“Ổng nói thật sao?”, ông Trương nghe thấy ông Liễu nói vậy, trong lòng cũng cảm thấy mơ hồ. Dù sao chuyện luyện đan là chuyện trong truyền thuyết, chứ ông ấy cũng không dám chắc.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Ha ha, đây chỉ là luyện thuốc thôi, làm gì có động tĩnh lớn được”.

Tiếng nói vừa dứt, cánh cửa ngầm đột nhiên xoay ra, một bóng người từ trong bước ra.

“Hoàng Hách, cậu ra rồi à!”, hai ông già đều vui mừng gọi thành tiếng. Nhưng một giây sau, hai ông đều bất giác đưa tay lên bịt mũi, mặt mày nhăn nhó: “Hoàng Hách, cậu rốt cuộc làm gì bẽn trong vậy, sao mùi thối thế!”.

“Đúng vậy, Hoàng Hách, đi ngoài cũng không thể thối như vậy được, rốt cuộc cậu đã làm gì?”, lời nói của ông Trường càng thô tục hơn.

“Ha ha”, thấy bộ dang chê bai cúa hai ông lão, Hoàng Hách bất giác cười lên thanh tiếng: “Hai ông ơi, mùi này chính là mùi của Cường Thân Thang đó”.

“Cái gì, là mùi của Cường Thân Thang sao?”, hai ông già trố mắt lên, vui mừng nói: “Luyện xong rồi sao!”.

Lúc này, hai ông già đều phấn chấn hẳn lên, dường như mùi thối xung quanh không hề ảnh hưởng tới hai ông ấy vậy.

“Đã hoàn thành nhiệm vụ!”, Hoàng Hách gật đầu, cười ha ha nói: “Đồ ở trong ấy”.

“Được đấy, để chúng tôi xem xem!”, hai ông lão tranh nhau chạy vào trong mật thất, một lúc đã không thấy bóng dáng đâu.

Nhìn bộ dạng nóng lòng của hai ông lão, khuôn mặt Hoàng Hách không khỏi lộ ra nụ cười kỳ quái.

Quả nhiên, một lúc sau, hai bóng người chạy ra nhanh như bay, săc mặt bọn họ đều nín đến mức đỏ bừng, cứ thế thớ hốn hến: “Hoàng Hách, cậu cố tình đúng không! Bên trong thối như vậy, suýt nữa thì tôi trúng độc rồi”.

Hoàng Hách bất lực ngứa tay ra, nói với vẻ vô tội: “Ôi hai ông ơi, sao lại trách cháu chứ, ai bảo hai ông chạy nhanh như vậy, cháu đang định nhắc nhở hai ông thì đã không thấy bóng dáng hai ông rồi. Hơn nữa, hai ông là cao thủ cấp tông sư mà, một người như cháu làm sao đuổi kịp được các ông chứ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK