Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là anh trai cúa Lộ Phong, vì liên quan đến bản thân, Lộ Phong không thể không nói với anh ta chuyện Hứa Tịnh bị tấn công hôm nay. Nếu đã như vậy, Lộ Phi vẫn nhắc đến chuyện này, vậy nhất định có chuyện gì khác muốn nói mà mà anh không biết.

Quả nhiên, ngón tay Lộ Phi gõ lên mặt bàn, sau đó lặng lẽ nói: “Những thứ này chỉ là những thứ bề nổi thôi, Độc Hạt Bang không đơn giản như vậy đâu”.

Ngập ngừng một lúc, Lộ Phi tiếp tục nói: “Hoàng Hách, cậu là người trong võ lâm đúng không?”.

Ánh mắt nhìn Lộ Phi của Hoàng Hách lập tức trở nên cảnh giác.

“Đừng lo, là một bí thư thành ủy, tôi cũng có tìm hiểu một chút về tình hình trong võ lâm”, Lộ Phi tươi cười nhìn Hoàng Hách nói: “Dạo này tiếng tăm của cậu quá nối tiếng, phòng an ninh cúa Hải Thành đã đem tài liệu về cậu đặt lẻn bàn làm việc của tôi”.

Trong lòng Hoàng Hách cũng đã hiếu. Nghĩ thì cũng đúng, là một bí thư thành ủy, một người có quyết sách lớn nhất Hải Thành, đương nhiên sẽ biết được nhiều chuyên mà người bình thường không thể biết, tìm hiểu về võ lâm cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng không ngờ anh mới có được Y Tiên Truyền Thừa được vài ngày, thì trên bàn làm việc của Lộ Phi liền xuất hiện tài liệu thông tin của anh, điều này khiến Hoàng Hách không thế không đánh giá cao về các cơ quan của nhà nước.

“Yẽn tâm đi, từ những hành vi mấy hôm nay của cậu cũng thấy được, cậu không hề có nguy hiếm đến xã hội, ngược lại y thuật của cậu còn vô cùng có lợi cho xã hội, cho nên, chúng tôi cũng sẽ không can thiệp cậu quá sâu, ngược lại trong một số chuyện, chúng tôi còn giúp cậu”, Lộ Phi cười ha ha nói.

Nhìn Lộ Phi cười nói rất vui vẻ, Hoàng Hách lại không thế cười nối.

Ý của Lộ Phi trông có vẻ như đang khầng định Hoàng Hách, nhưng nghĩ sâu hơn, sao lại cảm thấy như đang uy hiếp anh nhí, giờ Hoàng Hách không nguy hiểm đến xã hội, cho nên đất nước ủng hộ anh, giúp đỡ anh, cho dù anh làm sai một số chuyện cũng có thể bao dung cho anh, nhưng nếu anh làm chuyện gì tổn hại đến lợi ích của đất nước, phá hỏng trật tự xã hội, vậy thì đất nước cũng sẽ không nương tay mà giết anh luôn.

“Xem ra cậu đã hiểu ý của tôi rồi”, Lộ Phi nhìn vẻ mặt sa sầm rõ rệt của Hoàng Hách rồi mẫn nguyện gật đầu: “Hoàng Hách, cậu là một bác sĩ tốt, cũng đã cứu bố tôi, có ơn rất lớn với tôi, về công về tư thì tôi đều không muốn cậu gặp chuyện! Cho nên khi nghe tin cậu định trả thù Độc Hạt Bang, tôi lập tức đến ngay. Tôi đến không phái để ngăn cản cậu, mà là để bảo vệ cậu!”.

“Độc Hạt Bang không đơn giản như vậy đâu, tôi có thể nói với cậu rằng, phía sau Độc Hạt Bang còn cỏ thế lực võ lâm không hề yếu kém, nếu thực sự làm cho bọn họ tức giận, thì cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy”, giọng nói của Lộ Phi trở nên nghiêm túc: “Cậu đánh cũng đã đánh rồi, gây lộn cũng gây lộn rồi, việc tiếp theo đây giao cho tôi xử lý đi, cậu yên tâm, pháp luật rất công bằng, những người đã làm hại bạn của cậu, đều sẽ bị pháp luật trừng trị. Hơn nữa, Độc Hạt Bang kế cá có hống hách đi chăng nữa, cũng không dám chống đối đất nước đâu!”.

Hoàng Hách cứ thế ngồi im lắng nghe.

Một lúc sau, Hoàng Hách thồ dài một hơi nói: “Thôi được, bí thư Lộ, tôi tin anh!”.

“Nhưng…”, Hoàng Hách đột nhiên đối chú đề: “Còn cá Từ Đức Thắng, buộc phải tính vào nữa, nếu bí thư Lộ không làm được, tôi sẽ tự làm theo cách của tôi, đây là giới hạn của tôi rồi!”.

Dường như cám nhận được vé kiên quyết của Hoàng Hách, Lộ Phi cũng im lặng một lúc, như thể cũng đang do dự có nẽn hay không.

Hoàng Hách im lặng nhìn anh ta, không hề giục giã.

“Được, tôi đồng ý với cậu. Nhưng chuyện này tôi cần thời gian vài ngày, cậu cũng biết là, Từ Đức Thắng là nhà đầu tư của Hải Thành, nếu nói bất là bắt, thì có rất nhiều người sẽ không đồng ý!”, cuối cùng Lộ Phi cũng thỏa hiệp.

“Bí thư Lộr tôi tin anh!”, Hoàng Hách đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt nớ một nụ cười rạng rỡ.

Nhìn thấy nụ cười của Hoàng Hách, Lộ Phi đột nhiên vỗ vào đùi một cái, nói giọng đầy quớ trách: “Hình như tôi ngửi thấy có mùi âm mưu thì phải”.

Hoàng Hách cười hi hi, đi lên trước bắt tay với Lộ Phi nói: “Làm gì có chuyện đó, tôi còn phái cám ơn bí thư Lộ đã trượng nghĩa ra tay đấy. Vậy được rồi, ở đây hình như không còn chuyện của tôi nữa, mớ hổn loạn còn lại này nhờ bí thư Lộ xử lý nhé”.

Vừa nói, Hoàng Hách vảy tay chào bí thư Lộ, rồi định đi ra phía cửa quán bar.

“Chờ đẵ!”f Lộ Phi đột nhiên gọi lại. Nghe thấy Lộ Phi gọi, mấy chiến sĩ cảnh sát vũ trang đột nhiên giơ tay ra, định chặn Hoàng Hách lại.

“Lui cả đi!”, Lộ Phi trách lên một tiếng, sau đó nói với Hoàng Hách: “Hoàng Hách, ngày mai bố tôi sẽ ra viện, tối mai nếu cậu rảnh thì đến nhà tôi ăn cơm nhé, tôi giới thiệu cho cậu làm quen với một người”.

“Được bí thư Lộ, ngày mai tôi nhất định sẽ tới”, Hoàng Hách vẫy tay chào Lộ Phi, lẽn tiếng đồng ý luôn. Nói thế nào đi nữa, hôm nay Lộ Phi đến đây coi như thay anh chịu trách nhiệm về việc lần này, đồng thời cũng tỏ rõ lập trường với Độc Hạt Bang, Hoàng Hách có Lộ Phi chống lưng, cho dù Độc Hạt Bang muốn trả thù Hoàng Hách thật, cũng phải suy nghĩ đến thực lực cúa Lộ Phi trước mới được.

Nhìn bóng dáng rời đi của Hoàng Hách, khuôn mặt Lộ Phi bất giác lộ vẻ kỳ lạ: “Cậu Hoàng Hách này, xem ra đúng là không đơn giản đâu”.

Đúng lúc này, một viên cảnh sát vũ trang chạy đến báo cáo: “Thủ trưởng, hãy chí đạo nhiệm vụ tiếp theo đi ạ!”.

“Tiếp tục khám xét, điều tra thật kỹ vào, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào, tìm hiểu rõ ngọn ngành ắt sẽ có kết quá huy hoàng”, Lộ Phi khoát tay đầy khí thế của một người lãnh đạo giang sơn.

Rời khỏi “Quán bar Lãng Tử”, Hoàng Hách đi thẳng tới bệnh viện thăm Hứa Tịnh và Tướng Kiệt. Nhưng nhìn bọn họ đều đang ngủ say, Hoàng Hách cũng không làm phiền nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK