Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Hoàng Hách dù có suy đoán, cũng sẽ không tùy tiện tiết lộ việc về Trường Sinh Tiên Kinh. Cái gọi là lòng người khó đoán, mặc dù hal ông lão trước mặt hiện tại để lộ sự tán thường khá cao với Hoàng Hách, nhưng ai cũng không nói chắc được họ có đột nhiên trờ mặt vì việc của Trường sinh Tiên Kinh không.

“Hoàng Hách, thực tế không phải không có người đã bước vào cảnh giới siêu thoát, dù là hiện nay, người như vậy chẳng có gì mới lạ. Nhưng người như vậy ai cũng là người có cơ duyên. Cho nên mọi người đoán không phải cảnh giới siêu thoát khó vào, mà là vì thiếu cách đột phá, trong đó công pháp là quan trọng nhất”, ông Liêu nói một cách chân thành: “Hoàng Hách, cậu biết tại sao tôi đột nhiên lại đánh giá cao cậu không?”.

Sắc mặt Hoàng Hách bình tĩnh, nhìn thẳng vào hai mắt ông Liễu, không buồn không vui.

“Đó là vì tôi thấy được sự không tầm thường của cậu, nếu tôi đoán không sai, cỏng pháp cậu tu luyện chắc cực kỳ cao cấp. Cao nhân truyền thụ công pháp này cho cậu chắc là một người mạnh của cảnh giới siêu thoát”, ông Liều nói hòa nhã: “Không cần căng thắng, mặc dù tôi cũng mong có được công pháp mạnh, nhưng tôi cũng sẽ không làm việc trái với đạo đức”.

Hoàng Hách không nói gì, mà lặng im đợi ông Liều nói tiếp. Đến hiện tại, Hoàng Hách vần chưa cảm nhận được sự thù địch nào từ trên người ông Liều. Anh – người có Vô Thượng Tiên Đồng, cực kỳ nhạy cảm với hơi thớ của người khác, nếu ông Liêu thực sự có suy nghĩ không tốt nào với Hoàng Hách, thì Hoàng Hách chắc chắn có thể nắm bắt được sự thay đổi trong hơi thở đó.

Quả nhiên, ông Liễu tiếp tục nói: “Hoàng Hách, cậu thấy Dưỡng Hư Đường này thế nào?”.

Hoàng Hách sửng sốt, không hiếu sao ông Liễu lại đột nhiên đối đề tài. Nhưng anh vẫn nói: “Rất tốt, có thế nói là kiểu mầu của giới y dược”.

Ông Liễu gật đầu: “Đúng vậy, nhà họ Liều bọn tôi là một gia tộc võ thuật thuật lập nghiệp bằng y dược, mấy trăm năm nay, nhà họ Liều phát trlến thuận buồm xuôi gió, cũng có danh tiếng lầy lừng trẽn giang hồ. Nhưng mấy năm gần đây, nhà họ Liều chúng tôi gặp phải khủng hoảng. Một thế lực mạnh muốn chiếm đoạt nhà họ Liễu, khống chế sản nghiệp của nhà họ Liễu, mà Vi Nhi chính là vật hi sinh”.

“Nhà họ Liễu nếu thực ỉực mạnh, e là sẽ không dễ bị đối phương chiếm đoạt như vậy nhí?”, Hoàng Hách đưa ra nghi vấn của bản thân. Muốn chiếm đoạt sản nghiệp của người khác, không phải là việc dề dàng như vậy.

“Đương nhiên là thế, thực lực của nhà họ Liễu mặc dù không bằng thế lực kia, nhưng nền móng mấy trăm năm cũng không thế coi thường”, ông Liều nói một cách chua chát: “Nhưng không ngờ, thế lực bên kia lại có người mạnh ờ cảnh giới siẻu thoát, có hắn, nhà họ Liễu căn bản không thế chống cự được”.

“Bọn họ đề nghị kết thông gia với nhà họ Liễu, muốn nuốt chửng nhà họ Liều một cách danh chính ngôn thuật bằng cách kết thông gia. Mà Vi Nhi chính là vật hỉ sinh của mối thông gia này”.

Hoàng Hách cau mày nói: “Nhà họ Liều chí cần không đồng ý là xong mà”.

Ông Liễu thở dài thườn thượt, cười gượng nói: “Haiz, làm gì có chuyện dề thế, với việc này, nội bộ gia tộc nhà họ Liễu xuất hiện ý kiến trái chiều, cuối cùng tiến hành biếu quyết, mà kết quả không ngờ là đa số mọi người đều đồng ý. Những người đó đều bị dao động với lợi ích khống lồ của đối phương, cuối cùng đồng ý cuộc hõn nhản này”.

“Nhưng ông nội của Vi Nhi cũng chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Liều, mặc dù không thể ngăn cản quyết định của thành viên gla tộc, nhưng cũng tranh thủ được thời gian nửa năm cho Vi Nhi, muốn lấy Vi Nhi bắt buộc phải đợi qua sinh nhật 18 tuổi của Vi Nhi”.

‘Thời gian nửa năm có ý nghĩa gì chứ?” Hoàng Hách vừa nghĩ đến việc Liều Vi Nhi ngây thơ trong sáng sắp trở thành vật hi sinh của gia tộc, thì giọng điệu không nén nổi trở nên hơi lạnh lùng: “Chẳng lẽ thời gian nửa năm này còn có cơ hội xoay chuyển gì chắc?”.

Ông Liễu mím cười một cách kỳ lạ: “Cơ hội xoay chuyến đương nhiên là có, nhưng cụ thể là gì tôi cũng không tiện nói với cậu”.

“Hoàng Hách, Vi Nhỉ đến Hải Thành cũng là đế tránh cho nó biết chuyện kết thông gia, do hai ông lão bọn tôi ra mặt bảo vệ. Nhưng ngoài hai bọn tôi ra, thế lực kia cũng cài câm nhiều tai mắt bên cạnh nó, nếu cậu thề hiện quá thân mật với Vỉ Nhi thì tôi sợ người của thế lực kia sẽ ra tay với cậu”, nói đến đây, vẻ mặt ông Liêu cũng trở nên nghiêm trọng: “Nếu bọn họ quyết tâm muốn đối phó với cậu thì hai ông lão bọn tôi có lẽ cũng không bảo vệ nổi cậu”.

Hoàng Hách nặng nề gật đầu, trên mặt cũng lộ vẻ nghiêm túc chưa từng có. Có thể khiến hai người của cảnh giới tông sư đều cảm thấy khó nhằn, e là người thế lực đó cài cắm bên cạnh Liễu Vi Nhi cũng không đơn giản. Với thực lực hiện tại của Hoàng Hách, đương nhiên không thể chống lại những người này.

“Hoàng Hách, cậu hiểu ý của hai ông lão bọn tôi chứ?”, ông Liễu chân thành nói: “Trừ khỉ cậu có đủ thực lực tự bảo vệ mình, nếu không thì vẫn nên cách xa Vi Nhi ra. Người trẻ tuổi phải học cách nhẫn nhịn”.

Hoàng Hách hít sâu một hơi, khom người với ông Trương và ông Liều, cứng rắn nói: “Hai ông, cháu biết hôm nay các ông nhắc nhờ là vì tốt cho cháu, yên tâm đi, cháu sẽ nhẫn nhịn. Nhưng Hoàng Hách cháu cũng có nguyên tẳc làm việc của mình. Nếu những người đó động đến cháu, khiến cháu làm trái tâm nguyện vốn có, cháu cũng sẽ dùng cách của mình khiến bọn họ trả giá đắt”.

Nghe thấy Hoàng Hách nói vậy, ông Liễu và ông Trương nhìn nhau, trong mắt họ đều lộ vẻ khen ngợi.

‘Tốt lắm, co được duổi được, có cốt khí. Nếu lúc này cậu sợ hãi, thì hai ông lão bọn tôi mới sẽ khinh thường cậu”, ông Trương vuốt bộ râu bạc trắng, cười ha ha khen ngợi: “Là bề trên của Vi Nhi, đương nhiên chúng tôi cũng không mong Vi Nhi trờ thành vật hi sinh của gia tộc. Nếu cậu không sợ chết, thì cứ theo đuối đi. Chỉ có điều tõi nhắc nhở cậu, nếu cậu thực sự muốn ớ bên Vi Nhi, không có bản lĩnh thì chính là tự tìm đường chết”.

Nhìn biếu cảm trêu tức của ông Trương, sắc mặt Hoàng Hách không kiềm được đỏ lẻn: “ông Trương, cháu với Vi Nhi mới quen biết chưa bao lảu, còn lâu mới đến bước đó”.

Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Hoàng Hách lại nghĩ thầm: ‘Thiếu nữ xinh đẹp như Liều Vi Nhi, gã đàn ông nào không rung động chứ, nếu có cơ hội nhất định phải thu phục Liễu Vi Nhi”, Hoàng Hách khõng phải thánh nhản, đương nhiên cũng thích người đẹp, còn về thế lực kia, nếu muốn trả thù thì Hoàng Hách cũng sẽ không sợ.

Chỉ cần cho anh chút thời gian, Hoàng Hách tự tin có thế nhanh chóng nâng cao thực lực, cảnh giới siêu thoát thì sao chứ, có Trường Sinh Tiẽn Kinh và Y Tiẻn Truyền Thừa lớn mạnh, Hoàng Hách có gì mà phải sợ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK