Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa phẫu thuật xong nên vết mổ trên hai chân của Tướng Kiệt vẫn đầy máu, nhìn rất khủng khiếp.

Đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Kiệt nhìn thấy tình trạng chân của mình, ngay lập tức anh ấy im lặng. Hai chân của anh thậm chí đã biến dạng, còn nói gì đến bình phục nữa, chờ sau khi vết thương chuyển biến xấu đi, chắc phải cắt bỏ chân mới được.

“Anh rể, lát nữa cho dù thế nào anh đều phái chịu đau. Em đám báo chưa đầy nửa tháng, anh sẽ có thể bước xuống giường đi lại”, Hoàng Hách vừa lôi một chai nước suối đựng đầy thuốc cao màu đen từ trong chiếc túi đen ờ bên cạnh anh ra, vừa nói với Tướng Kiệt.

“ừ, làm đi, Hoàng Hách, anh tin tưởng em!”, Tưởng Kiệt tuy rất ngạc nhiên về loại thuốc thần kỳ mà Hoàng Hách nói thế mà lại được đế trong vỏ chai nước suối, nhưng anh ấy lúc này vần nhắm mắt lại trầm giọng nói.

“Vâng! Em bắt đầu đây”, Hoàng Hách từ từ thở một hơi, sau đó mở nầp chai nước suối ra, dùng sức bóp một cái, liền bóp thuốc màu đen đầy ra tay. Sau đó, anh dùng tay nhẹ nhàng xoa thuốc cao màu đen lên hai chân của Tướng Kiệt. Suốt quá trình đó, Tưởng Kiệt đều nhắm mắt không nói câu nào, nhưng nhìn bàn tay nắm chặt vào ga giường của anh ấy cũng có thể nhìn ra được lúc này anh ấy đang đau đớn đến mức nào.

Nhìn bộ dạng của Tường Kiệt,

Hoàng Hách không khỏi cảm thấy vui mừng cho Hứa Tịnh, người chị khóa trên này cúa anh đã gá cho một người đàn ông đầy nghị lực.

Một lúc sau, cả lọ thuốc cao màu đen đầy ắp đã bị Hoàng Hách dùng hết sạch, hai chân của Tưởng Kiệt lúc này như thể được đẳp lên một lớp bùn màu đen, trông cũng khá kinh khủng.

“Xong rồi, cứ cách ba ngày, em sẽ thay thuốc cho anh một lần, giờ anh chí việc nầm yên, không được động đậy, để tránh xương lại bị thương lần nữa”, Hoàng Hách vừa băng bó lại cho Tướng Kiệt, vừa trịnh trọng nói.

“Hoàng Hách, có thật sự có hiệu quả không?”, Tường Kiệt cân răng, cố nhịn sự đau đớn thấu tim xuất hiện sau khi bôi thuốc cao màu đen, nhìn Hoàng Hách hỏi.

“Có tác dụng hay không thì anh sẽ biết sớm thôi”, Hoàng Hách nói với vẻ chằc nịch, sau đó lại lấy một chai nước suối đựng thuốc cao màu xanh từ trong túi đen ra đi về phía Hứa Tịnh: “Chị Tịnh Tịnh, giờ đến lượt chị đó”.

Hoàng Hách cầm chai nước suối đựng đầy thuốc cao màu xanh trên tay, nói với Hứa Tịnh: ‘Thuốc này của em, việc gì không dám châc chứ khôi phục dung nhan cho chị thì chầc chắn làm được”.

“Này, Hoàng Hách, em cho Tịnh Tịnh dùng thứ này thật sao?”, Tường Kiệt yếu ớt hỏi: “Đau quá, anh sợ Tịnh Tịnh không chịu được”.

“Có gì mà không chịu được chứ, vì dung nhan của em, kể cả đau đến chết thì em cũng phái thử!”, ai ngờ Hứa Tịnh lại ngât lời Tưởng Kiệt luôn, rồi cướp lấy chai nước suối trong tay Hoàng Hách nói: “Hoàng Hách, mau bôi thuốc cho chị đi, mau bôi đi!”.

Nhìn vẻ điên cuồng trong mắt Hứa Tịnh, Hoàng Hách không khỏi bật cười. Người ta vẫn nói yêu cái đẹp là bán tính trời sinh của phụ nữ, giờ xem ra quả nhiên rất đúng. Nhìn Hứa Tịnh vốn rất yếu ớt, nhưng khi nghe thấy Hoàng Hách nói có thể khôi phục lại dung nhan, thế là ngay lập tức phấn chấn hắn lên, động tác cướp chai thuốc trong tay Hoàng Hách không chậm chút nào.

‘Thôi được, chị Tịnh Tịnh, chị đừng cứ động, đế em tháo băng ra cho chị đã”, Hoàng Hách vừa nói, vừa nhẹ nhàng tháo đống băng gạc chằng chịt trên đầu Hứa Tịnh.

Hứa Tịnh cũng ngồi im kệ cho Hoàng Hách tháo băng trên đầu mình. Tuy động tác của Hoàng Hách rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn hơi động vào vết thương trên mặt Hứa Tịnh. Hứa Tịnh cắn răng, cũng không dám kêu lên, nhưng Hoàng Hách nhìn cơ thế hơi run rẩy cúa Hứa Tịnh cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn mà cô ấy phải chịu lúc này.

Cuối cùng, lớp băng gạc trên đầu Hứa Tịnh đều được Hoàng Hách tháo ra, những vết thương khủng khiếp trên mặt cô ấy cũng hiện ra trước mặt Hoàng Hách.

Chí thấy trên mặt Hứa Tịnh, ít nhất cũng hơn 10 vết rạch sâu, những vết rạch này mỗi vết cũng phải dài 10 centimet, trẽn mỗi vết rạch thịt và máu trộn lẳn vào nhau, tuy đã được khâu nhưng vẫn có thế lờ mờ nhìn thấy vết da thịt cuộn vào nhau trước đó.

‘Thật là đáng ghét!”, lúc này, nắm đấm của Hoàng Hách nắm chặt lại, móng tay cắm vào trong da thịt cúa lòng bàn tay. Trong lòng anh, sự phẫn nộ đối với Độc Hạt Bang lại tăng lên một tầm cao mới.

“Hoàng Hách, có phái chị xấu lẳm không?”, Hứa Tịnh lí nhí hỏi, cô cúi đầu xuống không dám để Hoàng Hách nhìn thấy mặt mình.

“Chị Tịnh Tịnh, chị yên tâm đi, có em ở đây, mặt của chị nhất định sẽ hồi phục như ban đầu!”, Hoàng Hách đột nhiên lớn tiếng nói, giọng nói vang to, như một lời tuyên thệ: “Không những chị, mà hai chân của anh rế cũng sẽ hồi phục, sau này không có ai dám bắt nạt hai người nữa!”.

Hứa Tịnh cảm động nhìn Hoàng Hách, trong mắt rưng rưng xúc động.

“Là do em đã nợ anh chị!”, nhìn bộ dạng cảm động của Hứa Tịnh, trong lòng Hoàng Hách thầm thở dài một tiếng, một sự áy náy trỗi dậy. Lúc này, sau khi thương lượng với Lộ Phong, Hoàng Hách nghi ngờ chuyện này là do Từ Đức Thắng gây nên. Có lẽ do Từ Đức Thắng không tìm được anh, nên mới trút giận lên vợ chồng Hứa Tịnh.

Cho nên cho dù thế nào, Hoàng Hách buộc phải chữa khỏi cho vợ chồng Hứa Tịnh, chí có như vậy, mới có thế khiến sự áy náy trong lòng anh vơi đi một chút.

“Được rồi, em phải bôi thuốc cho chị đây”, Hoàng Hách lấy chai thuốc từ tay Hứa Tịnh, vặn nắp mở ra, rồi bóp thuốc cao màu xanh ra lòng bàn tay.

“Này, Hoàng Hách, em nhẹ tay chút nhé”, Tưởng Kiệt ở bên cạnh nhìn Hoàng Hách với vẻ mặt đầy lo lâng, thấy Hoàng Hách chuấn bị bôi thuốc cho vợ mình, bất giác lên tiếng nhắc nhỏ. Phải biết là chân của anh ấy sau khi bôi thuốc cúa Hoàng Hách lên, đến giờ vẫn còn đau khủng khiếp, nếu không phải ý chí của anh ấy kiên nghị, sức chịu đau tốt, thì e râng lúc này đã kêu trời kêu đất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK