Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng lúc này, mắt tên đầu trọc lại mở ra, nhìn Thấm Phong, trong ánh mắt đầy vẻ hung dữ.

Bị ánh mắt của tên đầu trọc gườm nhìn, Thấm Phong rùng mình mạnh một cái, rồi bất giác ngã bệt mông xuống đất.

“Nếu không phải mày họ Thầm thì vừa nãy tao đã giết chết mày rồi!”, giọng nói tên đầu trọc như tảng băng nghìn năm, tràn đầy sát khí, khiến lưng Thẩm Phong túa đầy mồ hôi lạnh.

“Cút đi, Bọ Cạp Đen tao muốn giết ai thì chưa bao giờ thất bại! Chờ vết thương của tao khỏi, mày sẽ nhìn thấy đầu của tên Hoàng Hách đó ngay!”, nói xong, tên đầu trọc không thèm để ý đến Thẩm Phong nữa, hắn lại nhẳm mắt vào.

“Được được, tao đợi ngày nhìn thấy đầu của Hoàng Hách!”, Thẩm Phong làm gì còn dám ở lại, nói câu này xong liền lồm ngồm tháo chạy.

Thấy Thấm Phong rời đi, trên mặt tên đầu trọc đột nhiên đỏ bừng, sau đó, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng hắn, nhuộm đỏ cả một khoảng nền nhà trước mặt.

“Hoàng Hách, hôm qua không cẩn thận bị dính một nhát của mày, chờ vết thương của tao khỏi rồi, tao sẽ cắt từng miếng thịt của mày rồi vứt cho chó ăn!”.

Tên đầu trọc gầm hét một cách dữ tợn, sau đó lại phun một ngụm máu nữa

CÓ tiền tiết kiệm, Hoàng Hách cũng không đi xe buýt nữa mà bắt taxi đến thẳng trụ sở tại Hải Thành của Dưỡng Hư Đường.

Dưỡng Hư Đường là một nhà thuốc có chỉ nhánh trên toàn quốc, chất lượng nguyên liệu thuốc đáng tln cậy, bán thuốc đúng giá, có tiếng tăm rất tốt trong Hải Thành, có thể nói là nhắc đến mấy bệnh viện ở Hải Thành có thể sẽ có người không biết, nhưng nhắc đến Dưỡng Hư Đường thì cho dù là học sinh cũng biết đây là một hiệu thuốc rất tốt.

Đó cũng là nguyên nhân Hoàng Hách lựa chọn đến đây.

Đến trụ sở của Dưỡng Hư Đường, vừa vào đến cửa liền nhìn thấy một bức hoành phi cũ kỹ được treo trên đại sảnh của hiệu thuốc, trên đỏ in năm chữ “Không Lừa Già Dối Trẻ” màu vàng.

Không hổ danh là hiệu thuốc lớn có tiếng trên toàn quốc, ngoài bán thuốc ra, Dưỡng Hư Đường còn mờl rất nhiều bác sĩ nối tiếng đến tiệm thuốc khám bệnh, lúc này, số người bệnh đến đây không ít, xếp hàng ra đến tận cửa. Một hiệu thuốc mà có nhiều người đến khám như vậy, rõ ràng là không hề tầm thường.

Thấy Hoàng Hách đi vào, lập tức có một cô gái mặc áo blouse đi tới, nhiệt tình nói với Hoàng Hách: “Chào anh, anh đến mua thuốc hay là khám vậy?”.

“Tôi đến mua thuốc”, Hoàng Hách nhìn nụ cười ngọt ngào của cô gái, cũng vừa cười vừa nói. Anh lấy ra tờ giấy đã viết sẵn các nguyên liệu thuốc rồi đưa cho cô gái: “Chỗ cô có những loại thuốc này không?”.

Cô gái rõ ràng rất hiếu biết về nguyên liệu thuốc Đông y, nhìn tờ giấy xong, ánh mắt hơi lộ vẻ thắc mắc: “Anh ơi, đa số nguyên liệu trong này đều có, nhưng có vài loại thuốc chỗ chúng tôi tạm thời không có, nếu anh cần, chúng tôi có thế lấy từ hiệu thuốc khác của chúng tôi về đây, nhưng phải đợi vài ngày đó”.

Lời nói của cỏ gái khiến lòng Hoàng Hách hơi rung động. Ý của cô gái là Dưỡng Hư Đường có tất cả những loại thuốc mà anh cần, chí là mấy loại thuốc quý và hiếm thì phải chuyến từ hiệu thuốc khác về thôi.

Nếu có thế lấy được tất cả nguyên liệu thuốc từ chỗ Dưỡng Hư Đường thì cũng tiết kiệm được cho Hoàng Hách rất nhiều thời gian. Hoàng Hách mỉm cười nói: “Không sao, cô lấy trước cho tôi những loại thuốc có sẵn và theo trọng lượng này nhé, còn những loại thuốc kia thì phiền cô chuyến về đây giúp tôi”.

“Được, mời anh đi theo tôi”, cô gái híp mắt cười dẫn Hoàng Hách đi đến bên cạnh quầy, sau đó một mình cô đi đến tủ thuốc và lấy thuốc.

Một lúc sau, cô ấy đột nhiẻn quay đầu lại, nói với Hoàng Hách bằng vẻ áy náy: “Xỉn lổi anh, Ngưu Hoàng thiên nhiên mà anh cần chỉ còn một phần thôi ạ. Nếu anh không cần gấp thì chúng tôi cũng có thế chuyển từ hiệu thuốc khác về .

Hoàng Hách ngập ngừng, hơi luyến tiếc nói: “Thôi vậy, một phần cũng được, gói lại cho tôi đi”.

Khi viết hóa đơn, số lượng nguyên liệu mà Hoàng Hách viết đều nhiều, một mặt vì muốn chuần bị được đầy đủ, mặt khác cũng vì đề phòng phương thuốc Cường Thân Thang của anh bị truyền ra ngoài. Hơn nữa Ngưu Hoàng thiên nhiên rất hiếm, mua được một phần đã là may mắn rồi, nên anh đương nhiên phải tóm vào tay anh trước.

“Vâng”, cô gái đó đồng ý một tiếng, lấy Ngưu Hoàng thiên nhiên ra rồi gói lại.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay to béo đột nhiên thò vào, cướp lấy viên Ngưu Hoàng thiên nhiên kia.

“Ha ha, tôi chạy khắp các hiệu thuốc ở Hải Thành, cuối cùng cũng tìm thấy Ngưu Hoàng thiên nhiên, bao nhiêu tiền, tôi mua”, chủ nhân của bàn tay to béo kia nhe nhởn nói, trong giọng nói đầy vẻ vui mừng.

Thấy người này lấy đi Ngưu Hoàng thiên nhiên của mình một cách vô lý, lông mày của Hoàng Hách hơi nhíu lai, quay đầu sang nhìn, chỉ thấy một tên mập đứng bên cạnh anh, trên tay đang cầm viên Ngưu Hoàng thiên nhiên.

Tẽn mập mặc comple chỉnh tề, những sợi tóc lưa thưa trẽn đầu được chải vào nếp, vô cùng bóng mượt, thấy Hoàng Hách nhìn về phía hắn, khuôn mặt bất giác lộ ra vé bực bội: “Nhìn cái gì mà nhìn!”.

Thấy người này không lịch sự như vậy, sắc mặt Hoàng Hách cũng sa sầm lại, anh chỉ vào Ngưu Hoàng thiên nhiẻn trong tay tên mập, trầm giọng nói: “Xin lỗi, viên Ngưu Hoàng thiên nhiên trong tay ông là của tỏi đấy!”.

“Cái gì, của mày?”, tên mập mỉa mai nhìn Hoàng Hách, trong ánh mắt đầy sự khinh bỉ: “Mày nói viẽn Ngưu Hoàng thiên nhiên này là của mày, chứng cứ đâu?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK