Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thay bỏ nước trong chậu tắm, Hoàng Hách thuần thục đổ hết một bình Cường Thân Thang vào. Sau đó anh cấn răng, bước vào trong chậu tâm.

“ơ”, Hoàng Hách lập tức cảm thấy có gì đó khác thường. Lần này ngâm mình trong làn nước được hòa tan Cường Thân Thang, thế mà lại không gây cho Hoàng Hách nhiều đau đớn gì, nhưng cảm nhận kỹ thì dược lực tác động lên kinh mạch trong cơ thể vẫn không hề suy giảm, chấc không phải do sự hấp thụ Cường Thân Thang của cơ thể anh đã trở nên kém hơn.

“Có lẽ là vì vừa rồi mình đã trải qua cơn đau đớn mãnh liệt hơn thế này, cho nên sự đau đớn lúc này đối với mình mà nói chí như mưa phùn thôi”, Hoàng Hách liếm môi, trong mắt lộ ra một vẻ điên cuồng.

“Nhục Thân cửu Luyện, mở ra!”, ngay lập tức, Hoàng Hách hét nhẹ một tiếng, sau đó công pháp của ”Nhục Thân Cửu Luyện” liền mớ ra, lỗ chân lông của Hoàng Hách lại một lần nữa mở ra, tiến hành lực hút mạnh mẽ.

Một lúc sau, toàn bộ dược lực trong Cường Thân Thang lại một lần nữa nhanh chóng được Hoàng Hách hấp thụ vào cơ thể, cơn đau đớn kịch liệt lại một lần nữa tấn công vào mỗi một tế bào của Hoàng Hách.

“Hự”.

Hoàng Hách kêu nhỏ một tiếng, biếu cảm trên khuôn mặt trở nên nhăn nhó.

“Ha ha, lần đầu còn nhịn được, tao lại sợ mày lần hai chắc?”, trong mất Hoàng Hách lóe ra một tia sáng. Anh cắn răng, hai tay nắm chặt lấy thành chậu tâm, lúc lại chống cự từng cơn đau dữ dội ập đến.

Thời gian dần dần trôi, khắp người Hoàng Hách đều co rúm, chí có ánh mắt anh là vẫn không hề chùn lại, như thế cơn đau đớn lúc này chỉ đủ đế trở thành công cụ đế Hoàng Hách rèn luyện sự kiên cường mà thôi.

Cuối cùng nửa tiếng cũng trôi qua, sắc mặt Hoàng Hách cũng giãn ra.

Tác dụng của thuốc cuối cũng cũng qua, cơn đau đớn trong cơ thế hoàn toàn biến mất. Thối phù một hơi dài, trên mặt Hoàng Hách không có chút do dự nào, lại một lần nữa cầm bình thủy tinh lẻn, không cần nghĩ mà đổ luôn toàn bộ Cường Thân Thang vào trong nước.

Lần này, Hoàng Hách lại không cần nghỉ ngơi mà bât đầu đợt hấp thụ mới luôn! Nếu lúc này có người nhìn thấy việc Hoàng Hách đang làm, e râng sẽ kinh ngạc mà há hốc mồm. Quá trình đau đớn như vậy, mà Hoàng Hách không cần nghỉ ngơi chút nào, liệu anh có chịu nối không?

Nhưng Hoàng Hách vẫn làm như vậy, không hề chùn bước. Vì ngay lúc nẫy, khi anh sấp đạt đến cực hạn, anh rõ ràng cảm nhận được tốc độ trờ nên mạnh mẽ của cơ thể anh đã vô cùng nhanh. Đương nhiên, Hoàng Hách cũng không biết có phải do anh bị ảo giác hay không, cho nên mới muốn thử tiếp, ép bán thân đến tận cùng cực hạn.

Cường Thân Thang dạng cao khi gặp nước lập tức hòa tan hoàn toàn.

“Mở ra cho tao ‘Nhục Thân cửu Luyện’!”, Hoàng Hách lại hét nhẹ một tiếng, lại một lần nữa hấp thụ hết dược lực bên trong chậu tẳm.

“Hự”.

“Á”.

Anh khẽ gầm lên, như một con sư tử đang bị thương. Nhưng tinh thần anh lại hoàn toàn chú ý vào cơ thể mình, quan sát sự thay đối trong cơ thể.

Một lúc sau, khuôn mặt Hoàng Hách lộ ra một luồng thông tin.

“Không phải là ảo giác!”, trong lòng anh thầm nghĩ, vừa rồi, anh đã phát hiện khi cơ thể anh đạt đến trạng thái cực hạn, tác dụng làm mạnh cúa Cường Thân Thang lên cơ thế anh rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Cùng dược lực như nhau, khi ở trong trạng thái cực hạn, việc làm mạnh cơ thế lại tốt hơn hần so với lúc đầu.

“Xem ra, khi cơ thể mình rơi vào cực hạn, ‘Nhục Thân cửu Luyện’ càng dễ làm cơ thể trở nên mạnh hơn!”, đến lúc này, trong lòng Hoàng Hách đã có hơi hiếu ra. Có phát hiện này, Hoàng Hách cũng càng có nhiều động lực hơn, dường như những đau đớn trẽn cơ thể cũng giảm đi rất nhiều.

Cứ như vậy, bát Cường Thân Thang thứ tư của Hoàng Hách cũng được tiêu hao hết.

Nằm trong chậu tắm, gương mặt Hoàng Hách đầy vé mệt mói. Nhưng nếu quan sát kỹ sắc mặt của anh, lại phát hiện ra trong sự mệt mỏi kia lộ ra một vẻ vô cùng hứng khởi.

“Đúng là thần kỳ, lần này sử dụng Cường Thân Thang trong lúc mệt mỏi, hiệu quả thế mà lại tốt hơn khoảng một nửa so với khi cơ thể bình thường”, Hoàng Hách tự nói một mình với vẻ vui mừng.

Đừng tướng một nửa thì không nhiều, nếu nhân với một con số lớn, vậy thì là một biên độ tăng cực khủng đó.

Nhưng sau đấy, Hoàng Hách lại nghĩ đến một vấn đề.

Anh đã hấp thụ hết bốn bát Cường Thân Thang, vậy có phải anh đã đạt đến cực hạn rồi không?

Nếu theo như cách nói trong Y Tiên Truyền Thừa, bốn bát đã là cực hạn mà một người có thể hấp thụ rồi. Những người hấp thụ quá bốn bát, không thể nói là không có, nhưng trong Y Tiên lại chưa thấy viết bao giờ.

Nếu là trước đây, Hoàng Hách có lẽ cũng nghe theo lời của Y Tiên Truyền Thừa. Nhưng bây giờ, anh có được “Nhục Thân Cửu Luyện” dường như đã khiến Hoàng Hách đi xa hơn định nghĩa về Cường Thân Thang trong Y Tiên Truyền Thừa, điều này khiến trong lòng Hoàng Hách xuâ’t hiện một cảm giác kỳ lạ.

Biết đâu lại có thế phá vỡ ký lục này cũng nên.

Do dự một lúc, Hoàng Hách cuối cùng hạ quyết tâm, lấy nốt bình thủy tinh đựng Cường Thân Thang cuối cùng ra. Không phải anh keo kiệt, mà vì một bát Cường Thân Thang anh có thể bán với giá 50 triệu, nếu đổ vào trong nước phát hiện bản thân không dùng được, vậy chắng phải là lồ mất 50 triệu rồi không.

Năm mươi triệu tệ đấy, chứ không phải năm nghìn tệ. Kế cả lần trước Hoàng Hách cược đá thẳng, mở ra một viên ngọc bích cực phấm, nhưng cũng chỉ bán được 20 triệu. Nếu giờ 50 triệu này mà đi tong, thì Hoàng Hách sẽ đau lòng chết mất.

Cuối cùng Hoàng Hách như thể đã lựa chọn xong, mờ luôn nâp mình thúy tinh ra rồi từ từ đổ thuốc cao Cường Thân Thang vào trong nước.

Tim Hoàng Hách đập thình thịch liên hồi, như một con thỏ sợ hãi.

Một lúc sau, tim anh ẩy không còn đập mạnh nữa, trẻn khuôn mặt lộ vẻ phấn chấn.

“Ha ha, thế mà mình vẫn có thể hấp thụ được!”, Hoàng Hách ha ha cười lớn, trong tiếng cười tràn ngập niềm vui mừng: “”Nhục Thân Cứu Luyện” đúng không hố danh là thứ tốt được lưu truyền từ thời thượng cố, có nó, thế mà mình lại có thế phá vỡ được giới hạn sử dụng của Cường Thân Thang”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK