Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên xe, Tô Lệ vừa lái xe vừa nghiêng đầu, thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn Hoàng Hách: “Hoàng Hách, anh không sợ nhà họ Thẩm thật à?”.

“Sợ chứ! Một nhân vật máu mặt như nhà họ Thẩm ai mà không sợ”, Hoàng Hách cười, vô tư nói: “Nhưng sợ thì có tác dụng gì, nếu cứ suy tính trước sau, lo cái này lo cái kia, thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa, thay vì sợ hãi, thì hãy cố gắng nâng cao bản thân, để bản thân có đủ nền tảng đối diện với những kẻ địch lớn mạnh”.

Nghe thấy những lời nói của Hoàng Hách, đôi mắt xinh đẹp của Tô Lệ lộ ra một vẻ khó hiểu: “Hoàng Hách, em thật sự có hơi thích cái tính cách không sợ trời không sợ đất của anh đấy”.

“Thế tối nay chúng ta có nên chui vào chăn giao lưu thêm không?”, Hoàng Hách nói với giọng nửa đùa nửa thật: “Anh còn nhiều triết lý sống chưa nói ra lắm”.

“Hừ, anh là đồ lưu manh, ai thèm giao lưu với anh! Lại còn chui vào trong chăn!”, Tô Lệ đỏ mặt, vừa ngại vừa bực mình lườm Hoàng Hách một cái. Một lúc sau, cô gái này lại bổ sung thêm một câu: “Chờ khi nào anh làm chị đây rung động rồi tính!”.

Hoàng Hách ha ha cười lớn, nhìn khuôn mặt đỏ ửng sắp vắt ra thành nước của Tô Lệ, trong lòng bất giác cảm thấy rất vui.

Về đến nhà, đã là hơn mười giờ tối, vừa vào đến cửa, Tô Lệ liền bá đạo chiếm lấy nhà vệ sinh, sau khi tắm rửa xong liền chui thẳng vào phòng ngủ, còn chốt cửa phòng lại, như thể sợ Hoàng Hách chạy vào phòng cô rồi lên giường nhồi nhét triết lí sống cho cô thật.

Hoàng Hách bật cười khanh khách, cũng vào nhà tắm tắm xong rồi đi về phòng. Anh ngồi khoanh chân lên giường, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần.

Tối qua Hoàng Hách lần đầu tiên tu luyện “Trường Sinh Tiên Kinh”, phát hiện ra sau khi tu luyện tinh thần vô cùng dồi dào, tuy không ngủ nhưng hiệu quả còn tốt hơn cả ngủ một giấc đầy đủ. Vì sự uy hiếp của nhà họ Thẩm, Hoàng Hách quyết định sau này trừ những trường hợp đặc biệt, mỗi tối anh sẽ dùng việc tu luyện để thay cho việc ngủ, nhanh chóng nâng cao thực lực của bản thân.

Mỗi khi anh vận chuyển “Trường Sinh Tiên Kinh”, luồng chân khí trong cơ thể của anh cũng từ từ lưu chuyển, trong quá trình lưu chuyển, Hoàng Hách phát hiện ra luồng chân khí này lại một lần nữa lớn mạnh hơn.

Sau một đêm tu luyện, khi Hoàng Hách tỉnh lại khỏi trạng thái tu luyện, thì đã là bảy giờ sáng.

“Đúng là tu luyện bất kể thời gian, tu luyện cả một đêm mà mình cảm thấy như chỉ trong vài giây vậy”, trong lòng Hoàng Hách thầm cảm thấy kinh ngạc, đồng thời trấn tĩnh lại, kiểm tra kết quả tu luyện của mình.

Một lúc sau, anh lại cười gượng.

Tu luyện cả một đêm, chân khí của anh đúng là mạnh lên không ít, nhưng cái sự mạnh lên này chỉ là so với luồng chân khí vốn có của anh thôi. Nếu so sánh với chân khí trên người Nhị Ngưu, chẳng khác gì hạt cát giữa sa mạc cả.

“Chậm thật đấy! Tuy mỗi lần tu luyện đều khiến chân khí của mình mạnh thêm, nhưng với tốc độ như vậy, thì chẳng khác gì ốc sên cả. Cứ tốc độ này mà muốn đạt đến cấp bậc của Nhị Ngưu thì ít nhất cũng phải cần một năm!”, Hoàng Hách thầm chán nản: “Một cao thủ như Nhị Ngưu mà còn không dám đắc tội với nhà họ Thẩm, không phải Nhị Ngưu yếu kém, mà là nhà họ Thẩm quá lớn mạnh. Mình không có thực lực, thì làm sao đối diện với sự trả thù của nhà họ Thẩm đây”.

Lúc này, nếu Nhị Ngưu nghe được suy nghĩ của Hoàng Hách, chắc chắn sẽ mắng Hoàng Hách không biết hài lòng với những gì mình có. Nghĩ lại lúc trước, anh ta tu luyện chân khí từ năm mười tuổi, tu luyện hơn mười năm trời mới đạt được cảnh giới ngày hôm nay. Mà giờ Hoàng Hách lại nói muốn đạt được cảnh giới của Nhị Ngưu cần ít nhất là một năm, thế Nhị Ngưu tu luyện hơn mười năm mới đạt được cảnh giới như vậy có khác gì tên vô dụng đâu.

Đương nhiên tất cả đều là vì sự kỳ diệu của “Trường Sinh Tiên Kinh”, nếu để Hoàng Hách tu luyện công pháp của Nhị Ngưu, biết đâu còn không bằng Nhị Ngưu. Và đương nhiên Hoàng Hách lúc này rõ ràng không biết được điều đó, trong lòng anh vẫn đang buồn bực vì vấn đề tu luyện quá chậm đây.

“Không được, mình phải gia tăng tốc độ tu luyện chân khí! Chân khí mạnh rồi, không những khiến thực lực của mình mạnh lên, mà còn có thể sử dụng được hết các y thuật cao siêu trong Y Tiên Truyền Thừa nữa, đối diện với nhà họ Thẩm, mình càng thêm tự tin hơn!”, Hoàng Hách bắt đầu suy nghĩ trong lòng.

Đúng lúc này, mắt của Hoàng Hách sáng lên, anh vỗ mạnh vào đùi một cái: “Phải rồi!”.

Chỉ thấy anh lồm cồm bò dậy khỏi giường, sau đó mở tủ đầu giường, lấy ra một thứ bên trong túi vải màu đỏ. Mở túi vải màu đỏ ra, chỉ thấy một viên đá bị khuyết một góc, nhìn từ chỗ khuyết góc có thể thấy được màu xanh ngọc bích trong veo.

Viên đá này chính là viên đá thô ngọc bích mà Ngô Khánh đưa cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK